ĐÊM TRƯỚC - CHA VÀ CON - Trang 213

được bao nhiêu cả, bởi lẽ chỉ gặp được con khi ngồi vào bàn ăn và hoàn
toàn đâm ngại nói chuyện với nó. Có lúc bà gọi: “Evgheni!”, nhưng cậu con
trai chưa kịp ngoảnh lại thì bà đã mó máy mấy sợi dây của chiếc túi xách
tay rồi lắp bắp: “Không sao, không sao, mẹ chỉ gọi thế thôi”, rồi bà đến chỗ
ông Vaxili Ivanovich, đưa tay lên chống má, hỏi ông: “Mình ơi, làm sao để
biết được bữa trưa nay thằng Evgheni nó thích ăn gì, ăn xúp bắp cải hay
xúp củ cải đỏ?” - “Thế sao bà không hỏi ngay nó?” - “E mình lại làm nó
phát ngán mất!”. Tuy nhiên, chẳng bao lâu chính Bazarov đã thôi không tự
giam hãm mình nữa, lòng say mê làm việc của chàng đã rơi đâu mất
được thay thế bằng nỗi buồn chán u sầu, nỗi bồn chồn u uất. Một vẻ mệt
mỏi kỳ dị đã hiện ra trong mọi cử chỉ của chàng, thậm chí cách đi đứng vốn
vững chắc và xông xáo của chàng, nay cũng không còn nữa. Chàng thôi
không đi dạo một mình mà lại quay ra tìm kiếm sự tiếp xúc với mọi người:
uống trà trong phòng khách, đi la cà trong vườn rau với ông Vaxili
Ivanovich và cùng ông “thi nhau im lặng” hút thuốc, có hôm lại hỏi thăm cả
đến cha Alekxei. Mới đầu ông Vaxili Ivanovich mừng rỡ về sự thay đổi này,
nhưng nỗi mừng đó cũng chẳng được bao lâu. “Tôi buồn với thằng Evgheni
quá, - ông than thầm với vợ, - nếu là nó không bằng lòng hay nó giận dỗi
thì cũng chẳng sao. Đằng này nó buồn bực, âu sầu, thế mới đáng sợ đấy!
Lúc nào nó cũng lầm lầm lì lì, thà nó mắng mỏ gì tôi với bà cho xong. Nó
võ vàng đi, sắc mặt rất xấu”. - “Trời ơi là trời! - bà lão rì rầm, - giá mình
đeo được túi bùa lên cổ cho nó! Thế nhưng nó lại chẳng cho đeo”. Mấy lần
ông Vaxili Ivanovich định dò hỏi hết sức thận trọng về công việc, về sức
khỏe của chàng, về Arkadi. Nhưng Bazarov chỉ trả lời ông một cách miễn
cưỡng và hững hờ, và có một hôm, thấy trong khi nói chuyện với mình ông
bố cứ dò dò dẫm dẫm một cái gì, chàng bèn bực mình bảo cụ: “Sao bố cứ
như đi rón rén chung quanh con mãi thế? Cái kiểu đó còn tệ hơn trước nữa
đấy”. - “Thôi, thôi, thôi, bố có làm gì đâu mà!” - ông Vaxili Ivanovich đáng
thương vội vã đáp. Và ngay cả những lời ông nói bóng gió về mặt chính trị
cũng chẳng ăn thua gì. Có hôm, ông đã đề cập đến vấn đề sắp sửa giải
phóng cho nông dân, vấn đề tiến bộ xã hội, để hòng khêu gợi sự đồng tình
của con trai mình. Nhưng cậu ta thản nhiên nói: “Hôm qua đi gần bờ rào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.