ĐÊM TRƯỚC - CHA VÀ CON - Trang 229

Sáu tháng trôi qua. Đây đã là mùa đông trắng xóa với cái yên tĩnh khắc

nghiệt của những ngày rét quang mây, với lớp tuyết dày đặc, kêu trèo trẹo
dưới gót chân, với lớp sương giá hồng hồng trên cây cối, với bầu trời mờ
xanh màu bích ngọc, với những quầng khói tròn trên những ống khói, với
những làn hơi nước tỏa từ những cánh cửa thoáng mở ra chốc lát, với những
bộ mặt tươi tỉnh và dường như bị châm chích của những con người, và, với
kiểu chạy bận rộn của những chú ngựa run rẩy. Cái ngày của tháng Giêng
ấy đã hầu tàn, khí lạnh ban chiều đã lại càng siết chặt hơn bầu không khí bất
động, và hoàng hôn đỏ máu đã vụt tắt. Các ô cửa sổ ở ngôi nhà tại Marino
đã lấp lánh ánh đèn, bác Prokophich bận áo đuôi tôm đen, đeo găng tay
trắng, với vẻ trang trọng đặc biệt đang dọn bàn ăn cho bảy người. Cách đây
một tuần, tại ngôi nhà thờ xứ nhỏ bé đã cử hành lặng lẽ và hầu như không
có người làm chứng hai cuộc hôn lễ, một của Arkadi với Katia và một của
ông Nikolai Petrovich với Pheneska. Ngay trong ngày hôm đó, ông Nikolai
Petrovich cũng tổ chức bữa ăn trưa để tiễn ông anh đi Maxcơva có việc. Bà
Odintxova cũng đã đi Maxcơva ngay sau lễ cưới và đã ban phát hào phóng
cho đôi vợ chồng trẻ.

Đúng ba giờ chiều, mọi người đã tề tựu đông đủ quanh bàn ăn. Thằng

Mitia cũng được xếp chỗ cho ngồi ở đó, nó đã có một cô vú em đội mũ đai
bằng gấm thêu kim tuyến. Ông Pavel Petrovich chễm chệ ngồi giữa Katia
và Pheneska, những “đức ông chồng” thì ngồi cạnh các bà vợ của mình.
Những con người mà chúng ta quen biết này đã thay đổi trong thời gian vừa
qua: dường như ai cũng đẹp thêm ra và cứng cỏi lên. Mỗi mình ông Pavel
Petrovich là gày đi, nhưng điều đó lại càng làm cho những vẻ gợi cảm của
ông thêm trang nhã và càng có phong cách đại quý phái. Phải, cả Pheneska
cũng đã đổi khác. Bận một chiếc xiêm lụa mới tinh, đeo một vành nhung to
trên mái tóc, một dây chuyền vàng trên cổ, cô ta ngồi im phăng phắc một
cách kính cẩn, kính cẩn đối với chính mình, đối với mọi vật chung quanh,
và cô ta tủm tỉm cười, vẻ như muốn bảo rằng: “Mọi người hãy tha thứ cho
tôi, tôi chẳng có tội tình gì”. Mà cũng chẳng phải mình cô, - tất cả những
người khác cũng đều mỉm cười và cũng đều có vẻ xin lỗi như cô, ai nấy đều
cảm thấy hơi khó xử, vương vấn buồn, nhưng thực ra đều thấy rất dễ chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.