ĐÊM TRƯỚC - CHA VÀ CON - Trang 54

rồi họ lại bảo mình rằng thời oanh liệt của mình nay còn đâu. Anh ạ, vậy
mà em cũng bắt đầu nghĩ rằng đúng là thời oanh liệt của mình hết thật rồi
đấy.

- Tại sao lại thế được?
-Số là như thế này. Hôm nay em đang ngồi đọc Puskin... Em còn nhớ là

ngẫu nhiên mình vớ được cuốn

Những người Zigan thì phải... Bỗng thằng Arkadi tiến lại gần em, lặng

lẽ nhưng với một vẻ thương hại đầy trìu mến trên nét mặt, nó nhẹ nhàng
đoạt lấy cuốn sách hệt như đoạt lấy của một đứa trẻ con vậy. Sau đó nó đặt
trước mặt em một cuốn sách khác, một cuốn sách của Đức... rồi mỉm cười
bỏ đi, mang theo cả cuốn sách của Puskin.

- Thế kia ư? Vậy nó đưa cho chú cuốn sách gì?
- Cuốn này đây.
Rồi ông Nikolai Petrovich rút từ túi áo phía sau ra cuốn sách nhỏ lừng

danh, xuất bản lần thứ chín, của Buchner.

Ông Pavel Petrovich xoay xoay cuốn sách trong tay.- Hừm! - ông hậm

hực. - Thằng Arkadi nó lại chăm lo giáo dục cho cả chú nữa đấy. Thế sao,
chú đã thử đọc rồi chứ?

- Em đã thử đọc rồi.
- Vậy chú thấy thế nào?
- Hoặc là em ngu dốt, hoặc tất cả những gì trong đó đều là nhảm nhí.

Chắc hẳn em ngu dốt.

- Mà chú cũng chưa quên tiếng Đức nhỉ? - Ông Pavel Petrovich hỏi.
- Tiếng Đức em hiểu được.
Ông Pavel Petrovich lại xoay xoay cuốn sách trong tay rồi gườm gườm

nhìn ông em. Cả hai ông đều nín lặng.

- À, vâng... - ông Nikolai Petrovich lại mở lời, chừng như muốn chuyển

sang nói chuyện khác, - tiện thể nói để anh biết là em có nhận được thư của
Koliazin.

- Của Matvei Ilich ấy ư?
- Vâng, của ông ấy. Ông ấy đến N. để thanh tra tỉnh này. Bây giờ ông ta

đang có thế lực, viết thư nói muốn thân tình gặp gỡ chúng ta, mời anh và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.