ĐÊM TRƯỚC - CHA VÀ CON - Trang 67

mắt nhìn ông, lấy lại vẻ nghiêm nghị và đỏ bừng mặt lên. Kế đó là những
lần viếng thăm bẽn lẽn đầu tiên, những câu nói nửa vời, những nụ cười
ngập ngừng, rồi ngỡ ngàng, rồi buồn, rồi cơn cớ, và cuối cùng là một niềm
vui đến nghẹt thở... Tất cả những cảnh ấy đâu mất rồi nhỉ? Nàng đã trở
thành vợ ông, ông đã hạnh phúc như một số ít người trên trái đất này...
“Nhưng, - ông nghĩ, - tại sao những khoảnh khắc ban đầu ngọt ngào ấy lại
không có được một kiếp sống vĩnh viễn và bất tử?”.

Ông đã không cố gắng tự giải thích ý nghĩ đó của chính mình, nhưng

ông cảm thấy rằng ông muốn kìm giữ thời khắc sung sướng đó bằng một
cái gì mạnh hơn là sức hồi tưởng, ông muốn một lần nữa cảm biết cụ thể
được sự gần gũi của Maria đối với mình, cảm biết được cái ấm áp và hơi
thở của nàng, và ông có cảm tưởng như trên người ông đã...

- Nikolai Petrovich, - tiếng Pheneska đã vang lên ở ngay gần đó, - ông ở

đâu thế?

Ông giật mình. Ông không còn cảm thấy đau lòng, cũng chẳng thấy xấu

hổ... Thậm chí ông đã không cho phép mình được so sánh Pheneska với vợ
mình, nhưng ông tiếc rằng tại sao cô ta lại nghĩ ra chuyện đi tìm mình như
vậy. Tiếng gọi của cô ta lập tức khiến ông sực nhớ tới mái tóc bạc của mình,
tới tuổi tác của mình, tới hiện tại của mình...

Cái thế giới huyền ảo mà ông vừa bước chân vào, cái thế giới nảy sinh

từ những âm ba mơ hồ của quá khứ, - cái thế giới ấy rung rinh lên rồi biến
mất.

- Tôi ở đây, - ông đáp, - tôi về đây, cô cứ đi đi. “Đó, chính đó là những

vết tích của quý tộc”, - ý nghĩ đó thoáng hiện ra trong đầu ông. Pheneska
lặng lẽ ghé mắt nhìn ông trong nhà hóng mát rồi lập tức lui bước, còn ông
thì sững sờ nhận thấy màn đêm đã buông xuống kể từ lúc ông bắt đầu mải
miết mơ màng. Mọi vật đã tối và im lìm chung quanh ông, và bộ mặt
Pheneska lướt qua trước mắt ông sao nhợt nhạt và bé bỏng đến thế. Ông
nhổm dậy và đã định trở về nhà, nhưng trái tim quá xúc động đã không thôi
thổn thức trong ngực ông, khiến ông lại tha thẩn đi đi lại lại trong vườn, lúc
thì đăm chiêu nhìn xuống bước chân đi, lúc lại ngước mắt nhìn lên bầu trời
đã chi chít và lấp lánh những vì sao. Ông đi đi lại lại hồi lâu, tưởng chừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.