DEMONATA TẬP 2 - KẺ TRỘM YÊU TINH - Trang 15

Annabella chết. Thật nhiều cuộc khóc lóc, nỗi u sầu và hoang mang. Nhưng
lần này thì khác. Có cả sự sợ hãi nữa. Má đặc biệt cáu gắt. Hầu như không
buông tay khỏi Art. Quát nạt Ba nhiều lần. Tôi thường bắt gặp bà run rẩy
và khóc thầm những khi bà nghĩ rằng tôi không để ý.

-> Nhiều ngày trôi qua. Toán cảnh sát quay trở lại, nhưng họ không quá

lo âu. Điều quan trọng nhất là tôi đã an toàn và quay trở về nhà. Họ giới
thiệu cho Ba một nhà tâm thần học giỏi, và đề nghị ông nên đưa tôi tới gặp
bà ấy, để thử và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với tôi. Ba bảo ông sẽ
thực hiện, nhưng tôi nhớ Má đã hành động thế nào khi cô Tyacke đề nghị
về một nhà tâm thần học cách đây nhiều năm. Tôi chắc rằng tôi sẽ không
hề gặp được nhà tư vấn.

-> Đêm đó họ có một cuộc cãi cọ to tiếng. Má hét lên và chửi thề, tôi

đang ở trong phòng với Art. Họ nghĩ chúng tôi không thể nghe thấy tiếng
của họ, nhưng chúng tôi có thể. Tôi thấy sợ. Thậm chí tôi còn khóc chút
đỉnh, ôm chặt lấy Art, không biết chắc vì sao họ lại cư xử như thế. Art
chẳng hề bận tâm. Nó vui sướng ríu ra ríu rít trong vòng tay của tôi và cố
cắn một cái lỗ trên cái yếm mà Ba mới mua hôm qua.

Má la lên:

- Chúng ta chưa bao giờ nhận được một cơ may thứ hai! Em không quan

tâm nó xảy ra thế nào hoặc ai bị tổn thương! Em sẽ không chịu đựng nỗi
đau mất một đứa con thêm lần nữa!

Tôi không nghe được lời đáp của Ba, nhưng hình như nó có tác dụng.

Sau đó Má không hét lên nữa, dù một lát sau tôi nghe tiếng bà khóc. Tôi
cũng nghe tiếng khóc của Ba.

-> Sáng hôm sau, Ba gọi tôi vào phòng làm việc của ông. Ông đang đặt

Art trên một đầu gối, trên gối kia là một bức ảnh chụp Annabella. Ổng nhìn
từ Art sang tấm ảnh rồi ngược lại, nhai nhai vào môi dưới. Ông ngẩng lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.