DEMONATA TẬP 2 - KẺ TRỘM YÊU TINH - Trang 216

mảnh giấy (và ánh sáng). Tôi chỉ tiếp tục bước đi và hy vọng cuối cùng sẽ
tìm được đường ra nhờ sự may mắn (mù quáng).

Tôi nghĩ tới tòa lâu đài của tên chúa yêu và việc trông nó quen thuộc làm

sao. Tôi tự hỏi phải chăng tôi đã trông thấy nó trong lần đầu tiên tôi băng
qua ô cửa sổ đi vào vũ trụ của bọn yêu tinh. Tôi đoán là rất có khả năng tôi
đã nhìn thấy nó, nhất là với thực tế rằng tôi đã gặp Lord Loss trước đó.

Tôi vẫn không thể nhớ ra bất cứ điều gì trong chuyến đi đó. Tôi cố lần

nữa nhớ lại những gì đã xảy ra khi tôi biến mất khỏi phòng ngủ của mình,
tôi đã tới đâu, nếu tôi vào thế giới của Lord Loss. Nhưng nó là một khoảng
trắng.

Việc suy nghĩ về cái đêm đó nhắc tôi nhớ tôi đã thấy cô đơn như thế nào.

Không có những mảnh ánh sáng, tôi lại cảm thấy cô đơn như trước khi Art
đến, tôi ghét là một đứa con độc nhất sau khi Annabella chết. Tôi nghĩ tôi
đã đánh liều quá nhiều cho em trai tôi không chỉ vì tôi yêu nó, mà còn vì tôi
sợ bị cô đơn. Nó là người bạn thật sự duy nhất tôi từng có.

Vì một nguyên do nào đó, tôi thấy mình đang nghĩ tới việc rời khỏi ngôi

nhà trong thành phố. Ba nhét tôi xuống ghế sau của chiếc xe, giao Art cho
tôi, lấy một tấm chăn trùm lên chúng tôi, bảo tôi giả vờ như chúng tôi phải
trốn kỹ. Má nhìn tôi lo lắng: "Hãy chăm sóc em trai con nhé Kernel. Hãy
bảo vệ nó".

Rồi ký ức tôi chuyển sang việc Art đang chơi với hai viên bi màu cam

trong nhà của cô Sally. Giơ chúng lên, hai viên bi sáng lấp lánh trước mắt
nó. Tôi đã có cảm giác rằng nó đã bị ám bởi một linh hồn xấu xa. Hẳn đó là
một viễn tượng về những gì sắp xảy ra. Nếu Art ở lại với Lord Loss, và tên
chúa yêu vẫn cho nó sống, hắn có dạy dỗ nó giống như những tên thuộc hạ
của hắn không? Cho nó những quyền năng xấu xa? Dạy nó trở nên tàn
ác...để giết chóc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.