DI SẢN CỦA SỐ CHÍN - Trang 34

"Cám ơn chú", tôi đáp, và đi ra ngoài trước khi chú kịp nghĩ xong, muốn

nhanh chóng rời đi. Chả ai trong chúng tôi giỏi vụ nói chuyện sướt mướt.
Tôi muốn nó cứ là như vậy.

Windy City Wall là một trung tâm giải trí nằm cách nhà chúng tôi

khoảng hai mươi phút đi bộ. Tôi có lẽ đã đi qua nó hàng trăm lần trước đó,
nhưng tôi chả bao giờ nghĩ đến chuyện đi vào bên trong. Những nơi kiểu
này chỉ dành cho con người. Bên cạnh đó, ở nhà tôi cũng có cả khối trang
thiết bị luyện tập.

Sau bao năm ở đây, tại sao chú Sandor lại đăng ký cho tôi vào một nơi

thế này? Giờ tôi ước mình để chú Sandor nói nốt ý nghĩ của mình và để
xem tôi dạo này "thế nào" trong mắt chú.

Một hướng dẫn viên tươi cười ở quầy lễ tân dẫn tôi đi xung quanh. Đây

có sân bóng rổ, một bể bơi và một phòng gym mà tôi thấy bất ngờ khi nó
cũng được trang bị tốt như của chúng tôi. Bên cạnh các thứ kiểu YMCA
bình thường này còn có các khóa học vượt chướng ngại vật, với các tấm
lưới và lốp xe cũ dựng cho giống như các chướng ngại vật trong tự nhiên.

Và dĩ nhiên rồi, còn có Bức tường (the Wall) nữa. Chẳng có gì ngạc

nhiên trung tâm giải trí này lấy tên như vậy, bởi vì nó thực sự rất to lớn,
chiếm nguyên một phía tòa nhà và cao tầm hơn mười mét từ sàn nhà tới
đỉnh. Đám đá chỉ là giả, và rõ ràng bầu trời không xanh đến thế trong cái
tòa nhà này, nhưng vẫn có gì đó hùng vĩ về Bức tường này. Khi hướng dẫn
viên của tôi ngừng lảm nhảm, tôi tiến tới đó luôn và đứng luôn vào một
hàng ở đó, sau một đám trẻ chỉ nhỉnh hơn tôi một chút.

Phía trên chúng tôi, một thằng nhóc mà tôi đoán độ mười bảy tuổi đang

mắc kẹt ở khúc giữa bức tường, nhìn xung quanh tuyệt vọng để tìm một
chỗ bám mới. Cậu ta không thể tìm thấy, và sau vài giây đung đưa cậu ta
buông tay, được thả chậm xuống bằng một sợi dây lên cái đệm phía dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.