DIỆP GIA - Trang 49

có anh, tôi có phần lo lắng.”

Mở miệng ngập ngừng được hai tiếng tôi rồi thì chẳng còn cách nào nói

tiếp, tôi sao có thể kể với Diệp Gia, ngày hôm qua là thấy cậu và Đồng Úy
nên tôi bị kích thích, rồi sau đó uống nhiều quá, cuối cùng ngủ lại trên
đường. Diệp Gia tiếp tục trầm mặc một hồi mới nói phải đi vào, vì Đồng
Úy có thể tỉnh. Chẳng hiểu tại sao, bất chợt tôi cảm thấy tôi từng bước từng
bước tới gần, còn Diệp Gia từng bước từng bước cách xa. Ngập ngừng một
câu hẹn gặp lại, tôi cúp máy, con tim chìm vào đáy biển.

Đồng Úy ở cữ, Diệp Gia liền xin nghỉ phép vài ngày để chăm sóc cô. Lúc

rất nhớ cậu, tôi sẽ không kềm lòng được mà nhìn Đàm Văn, từ sau hồi ký
ức lúc ban đêm ấy, tôi phát hiện Đàm Văn quả thật có vài phần rất tương tự
Diệp Gia, đặc biệt là nét mặt.

Khoảng sau giờ trưa vào mấy ngày sau, mây đen trên trời cuồn cuộn kéo

đến, hiển nhiên rất nhanh sẽ mưa to. Đàm Văn nhìn bầu trời từ cửa sổ tôi,
nói: “Sắp mưa rồi, thời tiết thật làm người chán ghét.”

Tôi nói: “Đừng oán trời, mưa một lúc thì không khí mới tươi mát.”

“Nhưng trời mưa lúc nào cũng khiến người cô đơn. Mưa cọ rửa hết dấu

vết còn sống của con người.” Đàm Văn nói.

Tôi nghe Đàm Văn tự oán tự thán, không khỏi cười mắng: “Con mẹ nó,

cậu là người của đội chống buôn lậu ma túy hay là nhà thơ, ướt át thế làm
gì.”

Đàm Văn chậm rãi ngồi xuống trước mặt tôi, nhìn tôi trong chốc lát. Tôi

cười nói: “Gì vậy, đừng khiến tôi sởn gai ốc vậy chứ.”

“Hình như anh còn nợ tôi thứ gì thì phải?” Đàm Văn hỏi.

Tôi nhíu mày. “Nợ cậu cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.