ĐIỆU NHẢY VỚI TỬ THẦN - Trang 173

Khuôn mặt Zarek lộ vẻ đau khổ khi anh bắt gặp ánh nhìn của Acheron.

“Tôi muốn vào trong.” Anh lưỡng lự và khi anh nói lời tiếp theo, đôi mắt
anh sáng lên với sự bẽ bàng và khẩn thiết. “Làm ơn đi, Acheron. Làm ơn
cho tôi vào đi.”

Không có bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mắt của Acheron. Không một

dấu hiệu nào.

“Anh không được cào đón ở đây, Z. Anh sẽ không bao giờ được chào

đón bởi chúng tôi.”

Anh ấy đóng cửa lại.

Zarek lại nện ầm ầm lên cánh cửa gỗ và nguyền rủa. “Chết tiết,

Acheron! Chết tiết tất cả các người đi!” Rồi anh đá cánh cửa và cố gõ cửa
một lần nữa. “ Tại sao mày không đơn giản là giết tao đi, đồ con hoang !
Tại sao?”

Lần này khi Zarek nói, sự giận dữ đã biến mất khỏi giọng nói của anh.

Nó chỉ còn sự trống rỗng và khẩn cầu, nhức nhối, và nó còn tác động đến cô
thậm chí còn mạnh mẽ hơn lúc anh yêu cầu cái chết.”Để tôi vào đi, Ash, tôi
thề là tôi sẽ cư xử đúng đắng mà. Tôi thề đó. Làm ơn đừng để tôi ở ngoài
đây một mình. Tôi không muốn cảm thấy lạnh lẽo nữa. Làm ơn đi!”

Nước mắt rơi xuống từ khuôn mặt của Astrid khi cô nhìn Zarek gõ cửa,

yêu cầu họ mở nó ra.

Không ai ra mở cửa.

Tiếng cười tiếp tục vọng ra từ bên trong như thể anh không hề tồn tại.

Vào giây phút đó, Astrid hoàn toàn cảm nhận được sự lẻ loi cô độc mà

anh cảm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.