Hơn một nửa c|nh tay giơ lên. Tiếng rì rầm quanh lớp học chứng tỏ cho Dave hiểu rằng
nhiều người cũng ngạc nhiên. Không chỉ mình Dave. Đương nhiên, hơn một nửa cánh tay giơ
lên vì đây là lớp học bán hàng Dave nghĩ.
“N{o những người giơ tay, c|c bạn hãy hô to chữ c|i đầu tiên của bước tiếp theo,” Gần như
tất cả đều nhất trí “C!”
Connie giơ tay: “Tôi có ý kiến. Tôi đ~ d{nh nhiều ng{y để nghiên cứu một vấn đề và chuẩn
bị một bản thuyết trình d{i t|m trang, trong đó đưa ra bốn giải ph|p v{ ph}n tích điểm
manh, điểm yếu của từng giải pháp. Giờ đ}y c|c bạn đang nói với tôi rằng tôi nên hỏi sếp
cách giải quyết vấn đề sau khi cô ta chỉ d{nh năm phút để lắng nghe tôi trình b{y sao? Điều
n{y nghĩa l{ gì?”
Giảng viên trả lời: “Đương nhiên bạn đúng. Đối với một số người nhóm C, hỏi nhóm I về
cách giải quyết vấn đề sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đối với nhóm I điều đó l{ cực kỳ quan
trọng. Ai có thể giải thích lý do?”
Ian phát biểu ý kiến: “C|c bạn thấy đấy, đối với tôi và nhiều người thuộc nhóm I, phần thú vị
nhất là suy ngẫm về giải pháp. Thế nên, khi đưa ra vấn đề, h~y để chúng tôi khám phá nó.
Hãy cho nhóm I thời gian để cân nhắc về cách giải quyết. Chúng tôi chưa muốn nghe giải
pháp của các bạn. Chúng tôi không muốn suy nghĩ của bạn ngăn cản tính sáng tạo của nhóm
chúng tôi!”
“Đúng l{ phong c|ch nói của người nhóm I. Thế nếu các bạn hỏi một người nhóm D về giải
ph|p, thì điều gì sẽ xảy ra?”
Một thành viên của đội Xanh lá trả lời: “Sếp tôi là một kh|ch h{ng nhóm I điển hình, ông ta
sẽ nói thế n{y: ‘Xin lỗi! Anh đang hỏi tôi cách giải quyết vấn đề của anh? Anh nói tôi phải
làm công việc của tôi và của anh? Nếu đó l{ những gì anh đang nói, thì có thể chúng ta
không cần cả hai, phải không?” Tiếng cười vang khắp lớp học.