chúng tôi. L{m ơn h~y để lại tin nhắn, chúng tôi sẽ gọi lại cho bạn sớm nhất có thể. Chúc bạn
một ngày tốt l{nh!’ Đó l{ phong c|ch n{o?”
Dave chưa từng nghĩ rằng một thứ đơn giản như lời nhắn điện thoại lại có thể nhanh chóng
và dễ d{ng nói lên phong c|ch đối thoại của chủ nhân. Những cụm từ thông báo tín hiệu
như ‘Tôi rất lấy làm tiếc’, ‘quan trọng với chúng tôi’ dường như nói lên rằng: Hãy liên lạc với
tôi. Bạn là một con người. Tôi là một con người. H~y đối xử tốt với nhau.”
Một thứ đơn giản như lời ch{o trong điện thoại lại có thể nhanh chóng và dễ dàng nói
lên phong c|ch đối thoại của chủ nhân
“Trường hợp tiếp theo. Bạn gọi cho ai đó, v{ m|y trả lời tự động lên tiếng, ‘Hiện không có ai
ở đ}y để nghe cuộc gọi của bạn. Vui lòng để lại tên, số điện thoại, ngày và giờ cuộc gọi này,
cùng một tin nhắn giải thích ngắn gọn sau khi nghe thấy tiếng bíp, tôi sẽ liên lạc lại với bạn
sớm thất có thể.’ Phong c|ch n{o vậy?”
Connie cười và nói chỉ đủ lớn để những người cùng bàn có thể nghe thấy: “Nghe có vẻ giống
như lời nhắn trong hệ thống trả lời tự động của tôi.”
Giảng viên kết luận: “Trường hợp cuối cùng, điện thoại reo, và chuyển sang trả lời tự động,
bạn nghe thấy tiếng nhạc trong v{i gi}y, v{ sau đó l{ một giọng nói đầy hứng khởi và hoạt
b|t: ‘Hiện không có ai ở đ}y. H~y để lại tin nhắn!’ Rõ r{ng l{ lời nhắn nói lên rằng ‘Tôi thuộc
nhóm I. Hãy giao tiếp với tôi theo kiểu của nhóm I.’”
Văn phòng
“H~y lấy một ví dụ khác và ghi nhớ luận điểm đầu tiên của chúng ta − có thể x|c định phong
cách nếu bạn biết mình đang tìm kiếm gì. Lần này, hãy quay trở lại với đội Đen. Nếu bước
vào phòng làm việc của một người n{o đó, v{ bạn nhìn thấy toàn là giải thưởng, bằng khen,
chứng chỉ, và các vật dụng khác chứng minh thành tích của người đó, thì theo bạn đó l{ kiểu
người n{o?”