ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 120

Diệp Tĩnh Hiên đứng thẳng người bên cạnh Hạ Tiêu. Anh nhẹ nhàng

vuốt mái tóc dài của cô ta, một lúc sau mới lên tiếng: “Đừng khóc. Hãy bảo
vệ cổ họng của em, đừng để bị đau.” Nói đến đây, anh đột nhiên cười khẽ,
giật tóc ép cô ta ngẩng đầu. Hạ Tiêu sợ đến mức kêu một tiếng, kéo tay anh
van xin. Diệp Tĩnh Hiên lặng lẽ nghe cô ta nói, cuối cùng thốt ra một câu:
“Đừng gây chuyện cũng đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi thì em muốn
gì tôi đều đáp ứng.”

Diệp Tĩnh Hiên đúng là rất chiều Hạ Tiêu. Dù bản thân con người anh

hay tất cả những thứ anh cho cô ta đều có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bất
kỳ người phụ nữ nào. Sự nhượng bộ và dung túng của anh khiến Hạ Tiêu
càng muốn nhiều hơn, nhưng cũng tựa như khoét một hố sâu trong lòng cô
ta, vĩnh viễn không thể lấp đầy.

Diệp Tĩnh Hiên cho cô ta mọi thứ mà anh không thể trao cho người phụ

nữ đó. Nguyên nhân chỉ có một: anh không yêu cô ta nên mới chẳng cần để
tâm. Tất cả đối với anh chỉ là một sự bố thí mà thôi.

Nói xong, Diệp Tĩnh Hiên quay người đi ra ngoài, để mặc Hạ Tiêu ngồi

bệt dưới đất, nước mắt giàn giụa. Phương Thạnh nhanh chóng lui ra ngoài
cửa. Anh ta không nhìn Hạ Tiêu, tiếp tục thực hiện bổn phận của mình.
Chân tê đến mức không đứng lên nổi, Hạ Tiêu gần như bò ra ngoài nhưng
Phương Thạnh vẫn thờ ơ. Đến khi bị Hạ Tiêu ôm chân, anh ta mới cúi
xuống nhìn.

“Anh hãy thương hại tôi một lần, nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi giống con

mụ đó ở điểm nào?” Hạ Tiêu hỏi. Dù chỉ là vật thế thân nhưng cô ta biết
mình hơn đứt người đàn bà kia.

Phương Thạnh cất giọng đều đều: “Điều đó không quan trọng. Cho dù cô

giống Nguyễn Vi đi chăng nữa, chỉ cần làm những chuyện mà cô ấy từng
làm, cô đã chết cả trăm lần rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, cô không phải là
cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.