ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 122

Nguyễn Vi còn chưa dứt lời, Diệp Tĩnh Hiên đã ôm cô vào lòng. Cô lắc

đầu, vỗ vỗ lên cánh tay anh, cất giọng nghẹn ngào: “Tất cả đã qua rồi. Em
có thể nhìn ra Hạ Tiêu thật lòng với anh. Hơn nữa, anh và cô ấy ở bên nhau
cũng tốt. Cô ấy sẽ không lừa gạt anh, anh em trong bang hội sẽ cảm thấy
yên tâm.”

Diệp Tĩnh Hiên không nói một lời, chỉ siết chặt vòng tay. Nguyên Vi đã

từng vô số lần mường tượng ra cảnh chia tay nhưng vào thời khắc này, tâm
trạng của cô hết sức bình tĩnh. Cô lùi lại phía sau, mấp máy môi: “Em đi
đây!”

Diệp Tĩnh Hiên nắm chặt chiếc lược, đứng yên. Sắp đến giờ tan tầm, xe

trên đường mỗi lúc một đông. Phía sau vang lên tiếng còi inh ỏi nhưng anh
vẫn bất động, nhìn cô đăm đăm.

Nguyễn Vi quay về ô tô của Nghiêm Thụy. Diệp Tĩnh Hiên đứng dưới

lòng đường, xe cộ qua lại buộc phải né tránh, dần dần tắc nghẽn. Tuy nhiên,
anh không hề bận tâm, tựa như mọi thứ chẳng liên quan đến mình, cả con
đường ồn ào náo nhiệt chỉ còn lại mình anh và A Nguyễn.

Một lúc sau, Diệp Tĩnh Hiên khẽ gọi tên cô. Nguyễn Vi thở dài. Cô chợt

nhớ đến nhiều chuyện hồi nhỏ. Chàng thiếu niên mười mấy tuổi đã có suy
nghĩ riêng, trong khi A Nguyễn vẫn là cô bé ngốc nghếch. Khi ấy, Diệp
Tĩnh Hiên thường trốn ra ngoài chơi, có lúc dỗ cô đi theo. Một hôm, anh đặt
cô lên chiếc xích đu rất cao, bắt cô ngồi yên, không được động đậy. Sau đó,
anh cùng mấy đàn em đi mất. Buổi tối quay về, anh phát hiện cô vẫn ngồi
trên xích đu, cả ngày không ăn uống. Chỉ vì anh không cho phép cô động
đậy nên cô chẳng dám nhảy xuống. Anh mắng cô là đồ ngốc nhưng rất xót
xa. Từ đó trở đi, anh không dám bỏ cô một mình. Đến người làm cũng nói
đùa rằng Tam ca bá đạo, ngay cả em gái cũng “buộc” bên mình. Anh rất để
ý đến nhận xét này nên không cho phép bất cứ người nào bảo cô là em gái
anh, ngay cả đùa giỡn cũng không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.