ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 123

Sau đó, đám người làm thật sự chẳng dám nhắc tới. Nhưng họ cho rằng

đây là quy tắc của nhà họ Diệp: người làm là người làm, Nguyễn Vi không
phải là tiểu thư nhà họ Diệp nên đâu thể tùy tiện gọi cô là “em gái”, chứ
chẳng ai biết được tâm tư Diệp Tĩnh Hiên.

Từ nhỏ, anh thích gọi cô là “A Nguyễn”, bắt cô nghe lời, bắt cô đi theo

mình, bảo cô đừng tức giận. Anh nói, anh là của mình cô, đợi cô lớn lên,
anh sẽ chứng minh cho cô thấy. Nhưng bây giờ thì sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Vi ngập tràn nỗi chua xót, nhưng cô ép

bản thân không được rơi lệ. Xung quang vang lên tiếng còi xe đinh tai nhức
óc, vậy mà Diệp Tĩnh Hiên không hề có ý nhường đường. Anh đưa chiếc
lược cho cô: “Em cứ phải gây chuyện với tôi hay sao? Em không muốn
nhìn thấy Hạ Tiêu, tôi sẽ cho cô ta biến mất. Em không muốn mở cửa hàng
thì theo tôi về nhà.”

Nguyễn Vi lắc đầu: “Không phải vì cô ta mà là…Nếu em muốn anh

buông tay, rời khỏi Lan Phường và Kính Lan Hội, cùng em về tỉnh Nam,
anh có bằng lòng không?”

Diệp Tĩnh Hiên im lặng vài giây mới lên tiếng: “Không được.”

Nguyễn Vi đã sớm biết câu trả lời của anh. Đàn ông của giới hắc đạo làm

gì có chuyện dễ dàng từ bỏ. Bọn họ đều có tham vọng của mình. Bởi vì hiểu
anh nên cô tựa như trút được gánh nặng, thở dài: “Anh thấy chưa… Anh có
tham vọng cùa mình, đáng tiếc là em không thể tác thành.”

Lúc này, Nghiêm Thụy mới mở miệng nói với Nguyễn Vi: “Đi thôi!”

Nguyễn Vi ép bản thân không nhìn Diệp Tĩnh Hiên nữa, cúi đầu ngồi vào

xe. Nghiêm Thụy nhanh chóng nổ máy. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên lao về
phía bọn họ, suýt nữa đụng phải chiếc xe bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.