ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 137

Nguyễn Vi phì cười: “Chị toàn nói linh tinh thôi.” Cô đi ra ngoài, tiện tay

khép cửa.

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Bùi Hoan cũng không khách sáo, ngồi

xuống chiếc sofa bên cạnh, chỉ vào đống đồ vừa mang đến: “Chắc anh cũng
hiểu tính anh ấy, không bao giờ có chuyện tặng đồ người khác. Hôm nay,
anh ấy bảo tôi mang hai cuốn sách tuyệt bản và một số thứ cho anh.”

Bùi Hoan vừa nói vừa đưa hộp gỗ đóng kín đến trước mặt Nghiêm Thụy:

“Đây là món quà một người biếu để lấy lòng anh ấy, trong giới đều biết là
đồ của anh ấy. Anh ấy muốn anh giữ cái này. Sau này nếu người của Kính
Lan Hội đến làm phiền, anh hãy lôi ra cho họ thấy. Có thể khiến bọn họ tạm
thời kiêng dè, đối với bên nào cũng hữu ích.”

Biết người ấy tâm tư thâm sâu, bất cứ việc gì cũng sắp xếp thỏa đáng,

Nghiêm Thụy thở dài: “Làm phiền phu nhân phải đích thân đến đây một
chuyến. Nhờ phu nhân chuyển lời cảm ơn của tôi đến Tiên sinh. Còn nữa...
là tôi tự nguyện nhảy xuống vũng bùn. Tiên sinh đã sớm khuyên bảo nhưng
tôi cứ tranh giành với Diệp Tĩnh Hiên. Về việc nhận nhát dao này, tôi không
trách ai cả.”

Nhìn ra cửa không thấy bóng dáng Nguyễn Vi, Bùi Hoan liền đứng dậy,

đi đến bên giường bệnh, nói nhỏ: “Không. Thủ phạm đâm anh không phải
là Diệp Tĩnh Hiên.”

Nghiêm Thụy khẽ chau mày: “Đối phương ra tay quá nhanh, tuy không

nhìn rõ nhưng tôi có thể khẳng định là người của Kính Lan Hội.”

Bùi Hoan lắc đầu: “Vụ này bề ngoài có vẻ là sự trả thù của Diệp Tĩnh

Hiên. Tôi cũng nói thế nhưng Tiên sinh bảo tôi hỏi anh: Nếu đúng là Diệp
Tĩnh Hiên muốn anh chết, liệu anh có thể giữ lại mạng sống sau nhát dao đó
hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.