ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 145

Diệp Tĩnh Hiên như không nghe thấy. Một lúc sau, anh mới lẩm bẩm:

“Tôi không muốn ép cô ấy nữa. A Nguyễn thiếu vắng tình mẫu tử từ nhỏ.
Sau khi chú Nguyễn qua đời, cô ấy chỉ có mình tôi, vậy mà tôi lại bỏ mặc
cô ấy… Những năm qua cô ấy đã quá khổ.”

A Nguyễn của anh sợ phơi nắng nhưng rất thích hoa cỏ và động vật.

Ngày xưa cô hay cười, hay chọc anh, cuối cùng vì anh mà bị thương một
chân. Anh không thể nhốt và giày vò cô thêm nữa.

Anh vô pháp vô thiên từ nhỏ, chẳng thèm nghe lời khuyên bảo của ai.

Thế mà bây giờ anh vì cô có thể chịu đựng cơn đau đầu, nhẫn nhịn tâm
trạng ngày càng không thể kiểm soát, thậm chí trốn tránh trong bóng tối.
Anh sẽ thực hiện mọi lời hứa của mình. Anh nói sẽ tặng bù hoa cho cô nên
nhất định sẽ mang đến. Trong cuộc đời này, anh không thể nuốt lời lần nữa.

Ô tô nhanh chóng về đến Lan Phường, Ma Nhĩ đã khỏi bệnh, bắt đầu

chạy nhảy quanh sân. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên, nó lập tức chạy đến,
ngoan ngoãn đi bên cạnh anh. Diệp Tĩnh Hiên giơ tay xoa đầu nó. Chợt nhớ
ra một chuyện, anh hỏi: “Hạ Tiêu thế nào rồi?”

Phương Thạnh bình thản trả lời: “Lần trước cô ấy sợ vỡ mật nên đã tạm

dừng mọi hoạt động, bây giờ trốn trong nhà không dám ra ngoài.”

Diệp Tĩnh Hiên chỉ “ờ” một tiếng, coi như nghe thấy.

“Có cần sai người đón cô ấy đến đây không ạ?” Phương Thạnh hỏi.

“Khỏi.” Diệp Tĩnh Hiên thờ ơ đáp: “Hôm nay tôi chẳng có tâm trạng.

Chú hãy đi hỏi xem cô ta muốn làm gì? Có thể đầu tư một bộ phim, cho cô
ta thử công việc diễn xuất. Chú nhớ nhắn công ty quản lý, chiếu cố cô ta
một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.