ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 146

“Tam ca…” Có lẽ nghe ra ý của anh, Phương Thạnh trở nên căng thẳng:

“Cô ấy cũng được coi là người hiểu chuyện, lại có lý lịch sạch sẽ, giữ cô ấy
lại cũng không sao.”

Diệp Tĩnh Hiên vẫn nói đều đều: “Đấy là cho con bé đó chút an ủi, chứ

tôi đâu có định xử lý.”

Phương Thạnh quay người đi thu xếp, Diệp Tĩnh Hiên đột ngột gọi anh

ta, hỏi “Hồi đó là chú đưa cô ta về đúng không?”

Phương Thạnh gật đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi. Diệp Tĩnh Hiên

nheo mắt nhìn đàn em. Người đàn ông này cùng độ tuổi với anh, từ nhỏ đã
luôn đứng sau lưng anh. Phương Thạnh hành sự gọn gàng và dứt khoát, lại
toàn tâm toàn ý. Bất kể nói năng hay làm việc, anh ta luôn giữ một bộ mặt.
Không ai để ý cũng như quan tâm đến cuộc sống của anh ta.

Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên nhếch miệng cười: “Nếu không phải vì tôi, liệu

chú có cứu con bé đó không?”

Anh tưởng Phương Thạnh sẽ cân nhắc kỹ trước khi trả lời, bởi câu hỏi

này tương đối sắc bén, tiến hay lùi đều sai. Tuy nhiên, Phương Thạnh
không chút do dự, cung kính trả lời: “Em vẫn cứu.”

Anh ta luôn trung thành với Diệp Tĩnh Hiên, kể cả trong vấn đề nhạy

cảm này. Diệp Tĩnh Hiên vỗ vỗ vai anh ta, quay người đi vào trong.

Phương Thạnh đứng bất động một lúc mới rời đi. Anh ta biết rõ mình chỉ

là một quân cờ, chịu sự sai khiến, mỗi bước đi đều không có đường lùi. Vị
trí của mỗi quân cờ là không thể tùy tiện di chuyển. Nếu đã không thể tự
làm chủ bản thân, anh ta sẽ luôn giữ sự tỉnh táo, để làm một quân cờ tròn
trách nhiệm. Ở bên Diệp Tĩnh Hiên bao nhiêu năm, anh ta đã chứng kiến
quá nhiều thị phi. Vì thế, anh ta biết rõ, có nhiều chuyện không nghĩ tới sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.