ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 149

Hôm nào Nguyễn Vi cũng dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng. Sau bữa

sáng, Nghiêm Thụy đi làm. Phát hiện cô vẫn bận rộn, anh liền quay lại xem
cô đang làm gì. Nguyễn Vi vừa nướng bánh xong nhưng vẫn để trong lò.
Nghiêm Thụy hỏi: “Là điểm tâm của tỉnh Nam đấy à?”

Nguyễn Vi mỉm cười: “Hồi trước nhà họ Diệp mời một thợ làm bánh.

Em cũng phụ giúp một tay. Em khá vụng về nên chẳng học được gì, có món
bánh nhân dưa thịt này còn ăn được.”

Bánh vừa nướng xong nóng hôi hổi, thoang thoảng mùi thơm hấp dẫn.

Nghiêm Thụy nhón một cái, Nguyễn Vi nhoẻn miệng cười, giật lại: “Thầy
Nghiêm, không được ăn vụng.”

Cô đeo một cái tạp dề in hình những bông hoa rất lớn, trông khá buồn

cười. Nghiêm Thụy cảm thấy thú vị, liền túm tay cô, đưa chiếc bánh đến
miệng mình. Trong lúc co kéo, hai người xích lại gần nhau. Vừa ngẩng đầu,
Nguyễn Vi liền bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của anh. Thấy anh hơi cúi đầu,
cô liền lùi lại phía sau một bước. Biết anh muốn hôn mình nhưng cô vẫn né
tránh theo phản xạ.

Nghiêm Thụy không bao giờ miễn cưỡng người khác. Anh chỉ đứng im

nhìn cô đăm đăm. Bầu không khí trở nên gượng gạo trong giây lát. Nguyễn
Vi không dám nhìn anh, cúi xuống xếp từng cái bánh vào dĩa, đồng thời mở
miệng: “Xin lỗi, em…”

Nghiêm Thụy giơ tay vén tóc cô ra sau, cất giọng dịu dàng: “Em không

nợ anh bất cứ điều gì, không cần nói xin lỗi.”

Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, tựa như không có chuyện gì xảy

ra. Trước khi rời nhà, anh lên tiếng: “Buổi tối đợi anh về cùng ăn cơm.”

Phòng bếp chỉ còn lại mình Nguyễn Vi. Cô xếp hết bánh ra đĩa, pha một

cốc trà, đứng bên cửa sổ dõi mắt ra ngoài. Một lúc sau, cô đột nhiên quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.