ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 150

vào bếp, làm một phần bánh khác. Sau đó, cô đóng bánh vào hộp giấy, đợi
đến buổi chiều mới xách ra ngoài.

Trên hộp thư ngoài cổng có một bó hoa tường vi rất lớn. Ngày nào cũng

có người đặt hoa ở đó, Nguyễn Vi đã sớm biết điều này. Hôm nay, cô không
vội đi lấy mà đứng trên bậc thang chờ đợi. Cô đợi gần nửa tiếng đồng hồ
nhưng vẫn không thấy ai.

Nguyễn Vi đành đặt túi bánh xuống rồi nghiến răng nhảy từ trên bậc

thang xuống dưới. Bậc thang vốn không cao nhưng đối với người chân có
tật, nhảy xuống là không đứng dậy được.

Vừa chạm mặt nền, chân trái của Nguyễn Vi lập tức mềm nhũn. Cảm

giác đau buốt khiến cô không chịu nổi, liền ngã xuống nền xi măng. Vào
thời khắc này, cô không chỉ đau chân mà cánh tay cũng bị xây xát. Cô bất
giác hít một hơi sâu.

Biết Nguyễn Vi cố ý nhưng Diệp Tĩnh Hiên không thể kiềm chế, liền

chạy đến bên cô. Thấy cô không đứng dậy nổi, anh cố nhịn để không thốt ra
những lời mắng mỏ.

Anh đỡ cô đứng lên. Nhìn thấy vết trầy xước trên cánh tay cô, anh bực

đến mức mắt nổ đom đóm. Thì ra yêu một người có nghĩa là, người ấy bị
thương cũng tức là mình bị thương. Cho dù bao năm trôi qua, người duy
nhất nắm được điểm yếu của anh chính là cô.

“Em cố tình phải không? Muốn chết tôi sẽ cho em toại nguyện.” Anh cất

cao giọng. Càng nghĩ càng tức giận, anh liền đẩy cô ra. Sợ lại bị ngã xuống
bậc thang, Nguyễn Vi vội ôm cổ anh theo phản xạ có điều kiện.

Diệp Tĩnh Hiên thuận thế ôm cô vào lòng, cúi thấp người tì cằm vào vai

cô. Thời gian vừa qua, ngày nào anh cũng xuất hiện ở nơi này. Anh chứng
kiến cô đi mua đồ, cô trồng hoa trong sân, cô nấu cơm cho Nghiêm Thụy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.