ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 152

Diệp Tĩnh Hiên siết chặt hộp giấy. Thấy Nguyễn Vi định đi vào trong,

anh liền kéo tay cô: “Thứ này đáng để em nhảy xuống hay sao?”

Đôi bên quá hiểu nhau mới là điều đau lòng. Nguyễn Vi quay lưng về

phía anh, trong lòng có muôn vạn lời muốn nói nhưng cô cố nhẫn nhịn. Cô
chầm chậm ngoảnh đầu, cất giọng nhỏ nhẹ: “Anh đừng động đến Nghiêm
Thụy. Anh cũng biết rõ anh ấy là người vô tội. Em đã liên lụy quá nhiều
người. Nếu anh ấy còn xảy ra chuyện, chắc em không sống nổi.”

Diệp Tĩnh Hiên lạnh lùng tiếp lời: “Tôi thật sự muốn đâm anh ta hai

nhát… Tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Nguyễn Vi chẳng còn gì để nói, liền đi vào nhà. Nhưng Diệp Tĩnh Hiên

đã nhanh chóng chặn ở cửa hành lang: “Dù chỉ là một người bạn bình
thường, tôi đã đến đây rồi, em cũng nên mời tôi vào nhà chứ.”

Nguyễn Vi đành để Diệp Tĩnh Hiên vào trong. Chân vẫn còn đau nên cô

đi tập tễnh, Diệp Tĩnh Hiên không chịu nổi, liền ôm cô từ đằng sau rồi nhấc
cô lên. Nguyễn Vi giật mình. Anh làm động tác suỵt, thả cô xuống rồi ấn cô
vào bờ tường.

Tuy bây giờ là ban ngày nhưng hành lang không có cửa sổ cũng không

bật đèn nên hơi tối. Tầm nhìn bỗng dưng tối sầm, cô chỉ có thể nghe thấy
tiếng thở của Diệp Tĩnh Hiên ở ngay bên cạnh. Cô liền buông thõng hai tay,
né tránh sự đụng chạm của anh.

Diệp Tĩnh Hiên thở dài, hôn lên khóe mắt cô. Nguyễn Vi nhắm mắt, toàn

thân cứng đờ. Anh vòng tay qua thắt lưng cô, phát hiện cô đã gầy đi. Thế là
anh cố tình hỏi: “Em đúng là không có tiền đồ… Mới xa tôi gần hai tháng,
người đã gầy đến mức này. Thế mà em còn muốn sống cùng Nghiêm
Thụy?” Vừa nói, ngón tay anh vừa di chuyển đến chỗ nhạy cảm trên người
cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.