ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 169

Diệp Tĩnh Hiên dùng khăn mặt ướt bịt mũi, ép bản thân tỉnh táo. Càng

xuống dưới, anh càng cảm thấy nóng đến mức không chịu nổi. Ánh lửa
loang loáng khiến anh không nhìn thấy đường, chỉ có thể tiến bước theo bản
năng. May mà nơi này không lớn lắm, mò một lúc, anh cũng tìm thấy cửa
nhà kho.

“A Nguyễn!” Diệp Tĩnh Hiên gọi tên cô, dùng sức đẩy mạnh nhưng cánh

cửa đã bị khóa. Anh căng mắt quan sát xung quanh, phát hiện ngay đằng
sau có một chiếc ghế đổ dưới đất. Anh lập tức cầm ghế phang mạnh vào
cửa. Cũng may cái khóa kiểu cũ không mấy chắc chắn nên cánh cửa nhanh
chóng bật tung.

Nhà kho tương đối chật hẹp, khói bốc mù mịt khiến Diệp Tĩnh Hiên ngạt

thở. Bên trong tối om, anh liên tục gọi “A Nguyễn” nhưng không có tiếng
trả lời.

Diệp Tĩnh Hiên lại lần mò. Cổ họng anh đau rát. Thời gian từng giây

từng phút trôi qua, không khí càng khó thở, hơi nóng bao trùm khắp mọi
nơi. Anh biết mình có thể bị cháy bất cứ lúc nào. Anh cũng biết trên vai
mình còn bao nhiêu gánh nặng, quá khứ và tương lai của cả gia tộc nằm
trong tay, anh sống không chỉ vì bản thân… Tuy nhiên, vào thời khắc này,
Diệp Tĩnh Hiên đã không còn bận tâm đến những điều đó. Trong đầu anh
bỗng xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ. Nếu hôm nay không thể đưa Nguyễn Vi
ra ngoài, vậy thì anh sẽ đi theo cô. Mặc kệ tỉnh Nam, mặc kệ con chip, mặc
kệ Kính Lan Hội, cho dù chỉ còn lại một hơi thở, anh cũng sẽ chia cho cô
một nửa.

Nhà kho rất lộn xộn, đồ ở trên giá rơi hết xuống đất. Khó khăn lắm Diệp

Tĩnh Hiên mới có thể mò vào góc trong cùng. Đúng lúc này, anh nghe thấy
tiếng kêu yếu ớt. Diệp Tĩnh Hiên lao qua bên đó, ôm chặt lấy Nguyễn Vi.
Cô gần như rơi vào trạng thái hôn mê. Còn chút ý thức cuối cùng cô không
ngừng gọi “Tam ca”. Diệp Tĩnh Hiên liền đáp lại, vỗ vỗ mặt cô, để cô tỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.