ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 170

táo. Cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong tiềm thức, Nguyễn Vi co rúm người,
không chịu ngẩng đầu.

Diệp Tĩnh Hiên đành bế cô lên. Sự đụng chạm khiến Nguyễn Vi lấy lại

một chút ý thức, cô đột nhiên mở mắt.

Trên thực tế, cô chẳng nhìn thấy thứ gì, nhưng cô biết ai đang ở đây.

Vòng tay của Diệp Tĩnh Hiên đã trở thành một dấu ấn, khắc sâu vào xương
tủy cô. Cô đã không phân biệt nổi đây là chân thực hay ảo giác, chỉ có thể
rúc vào lòng anh.

Nguyễn Vi không ngừng nói ngắt quãng một câu: “Tam ca, em vâng lời,

em không khóc… Xin anh đừng bỏ mặc em ở đây…”

Năm mười tuổi, cô đã từng gọi anh. Khi ấy cô nghĩ, Diệp Tĩnh Hiên ghét

nhất thấy cô khóc. Vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn vâng lời, chắc thế nào anh
cũng quay đầu. Nhưng anh cứ thế bỏ đi, không chút do dự. Một chân rất
đau nên Nguyễn Vi muốn đuổi theo anh mà chạy không nổi. Cô thậm chí
còn không hiểu, đó là do bị trúng đạn. Hôm nay cơn ác mộng lặp lại, cô rơi
vào hoàn cảnh y hệt quá khứ.

Diệp Tĩnh Hiên cũng chẳng khá hơn là bao. Lời nói của cô khiến anh

sống không bằng chết. Tuy nhiên, anh cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ cách cứu
cô ra ngoài. Tay Nguyễn Vi bị buộc bằng một sợi dây thép vào giá sắt cố
định trong nhà kho. Anh dùng sức kéo nhưng dây không đứt, xung quanh
lại chẳng có dụng cụ để cắt. Trong khi đó, ngọn lửa đang lan rất nhanh, gần
đến chỗ hai người.

Nguyễn Vi ho dữ dội. Diệp Tĩnh Hiên liền áp mặt cô vào ngực mình. Cô

yếu ớt gọi tên anh: “Tĩnh Hiên!”

Diệp Tĩnh Hiên vỗ đầu cô, rồi lại lần mò xung quanh tìm vật sắc nhọn để

cắt dây. Nguyễn Vi huých khủyu tay vào người anh: “Anh mau đi đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.