ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 172

Nguyễn Vi khẽ gật đầu, áp mặt vào lồng ngực anh, thì thầm: “Em biết…

Em biết…”

Trong căn phòng tối, ánh lửa chói mắt khiến tâm trí của cô lại quay về

năm mười tuổi. Biết cô sợ hãi, Diệp Tĩnh Hiên ôm chặt người cô, nói nhỏ:
“Em đừng khóc… Chúng ta có thể chết bên nhau…như vậy cũng tốt.”

Nếu bị cháy thành tro, hai thân thể sẽ hòa vào làm một, không phân biệt

được ai với ai. Như thế cũng coi là bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Viền mắt cay xè, ý thức dần mơ hồ, cô cố gắng nói chuyện với anh để

bản thân đừng thiếp đi nhưng không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.

Trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có người xông vào, cất cao giọng gọi

bọn họ. Diệp Tĩnh Hiên bị sặc khói, không thể lên tiếng. Nhưng anh phản
ứng rất nhanh, lập tức nhặt thứ gì đó ở bên cạnh ném ra ngoài.

Phương Thạnh dẫn thuộc hạ xông vào. Nhìn thấy ngọn lửa đã lan gần

đến góc tường trong cùng, anh ta liền lao tới. Để mặc ngọn lửa táp vào lưng
mình, anh ta và Diệp Tĩnh Hiên ra sức kéo đứt sợi dây, cuối cùng cũng giải
phóng đôi tay của Nguyễn Vi khỏi giá sắt.

Diệp Tĩnh Hiên bế cô, Phương Thạnh đi trước mở đường. Thuộc hạ cầm

bình chữa cháy ở bên ngoài, cố gắng khống chế ngọn lửa.

“Tam ca đi trước đi!” Thấy Diệp Tĩnh Hiên ho khù khụ, Phương Thạnh

giơ tay định đỡ Nguyễn Vi nhưng anh không chịu, cứ kiên quyết bế cô lao
qua biển lửa, lên ô tô chờ sẵn ở bên ngoài.

Trên đường đến bệnh viện, anh không ngừng gọi tên cô. Nguyễn Vi lúc

thì tỉnh táo, lúc rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng hễ có ý thức là cô gọi anh
một tiếng “Tam ca”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.