ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 178

trạng đi lại gặp trở ngại. Chắc chắn em sẽ ổn thôi.”

Nguyễn Vi nắm tay anh: “Em đã quen từ lâu. Còn đi lại được là em thỏa

mãn rồi.”

Chuyện xảy ra với cái chân này là nút thắt trong lòng Diệp Tĩnh Hiên

nên cô muốn an ủi anh. Thực ra, việc cô đi tập tễnh là do yếu tố tâm lý, điều
trị thế nào cũng không đạt hiệu quả chứ không phải vết thương chưa lành.

Diệp Tĩnh Hiên bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Nguyễn Vi không chịu buông tay. Một lúc sau, thấy anh cứ ho mãi, mặt hơi
đỏ, cô mới phát hiện ra điều bất thường: “Anh bị sốt đấy à?”

Diệp Tĩnh Hiên gật đầu, ngồi xuống mép giường: “Anh bị nhiễm trùng ở

mức độ nhẹ. Chuyện nhỏ ấy mà, anh uống thuốc là khỏi ngay.”

Nguyễn Vi định nói điều gì đó, Diệp Tĩnh Hiên làm động tác suỵt. Anh

đi kéo rèm cửa sổ rồi quay về bên cô: “Em lớn rồi, cần phải chú ý chăm sóc
bản thân, đừng khiến anh lo lắng.”

Nguyễn Vi đành nằm im. Diệp Tĩnh Hiên có chút mệt mỏi nên trèo lên

giường, nằm cạnh cô. Cô nhẹ nhàng quay sang ôm đầu anh.

Căn phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh. Thế giới tựa như lùi lại ở phía xa

xa, chỉ còn đôi nam nữ gần kề. Chẳng ai biết giây phút tiếp theo sẽ sống hay
chết nhưng ít nhất vào thời khắc này, họ vẫn bên nhau.

Diệp Tĩnh Hiên nhắm mắt, xoay mặt, hôn lên ngón tay cô. Anh khẽ gọi

cô “A Nguyễn”, thanh âm dịu dàng đến mức khiến trái tim cô tan chảy.
Nguyễn Vi “ơi” một tiếng. Anh lại ho liên hồi, cô rất xót xa mà chẳng biết
làm thế nào, chỉ còn cách vuốt ve tóc anh, thì thầm: “Anh ngủ đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.