ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 184

Hạ Tiêu ném quyển tạp chí, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh hoàn toàn có

thể gọi người lôi tôi ra ngoài, cùng lắm tôi đi bộ về nhà.”

Phương Thạnh không có phản ứng. Dù đã tìm được câu trả lời nhưng

trong lòng Hạ Tiêu vẫn chẳng dễ chịu chút nào. Cô ta cất cao giọng:
“Phương Thạnh, tôi coi thường anh.”

Phương Thạnh như không nghe thấy, quay người đi vào phòng ngủ.

Chưa đến mười phút sau, anh ta lại đi ra.

Hạ Tiêu ngồi trên chiếc sofa bừa bộn. Vì chờ ở bên ngoài cả buổi tối nên

cô ta đã thấm mệt. Cô ta ngả lưng vào thành ghế nghỉ ngơi. Phương Thạnh
đứng ở vị trí giáp ranh giữa phòng ngủ và phòng khách, nơi không có ánh
đèn nên Hạ Tiêu không thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt của anh ta. Lưng Phương
Thạnh bỏng rát nên không thể nằm thẳng, khi đứng lại cảm thấy dễ chịu
hơn nên anh bất động ở đó hồi lâu.

Cuối cùng, Hạ Tiêu gần như thiếp đi. Cảm thấy có người tiến lại gần, cô

ta vô thức giơ tay nhưng chẳng chạm thấy thứ gì.

Có lẽ con người chỉ trong mơ mới có quyền ăn nói bừa bãi nên Hạ Tiêu

không để lãng phí cơ hội: “Phương Thạnh, anh chả phải là đàn ông. Anh
không dám thích người khác, không dám thừa nhận tình cảm của mình…
Đáng đời anh, bị thương đến chết cũng chẳng có người quan tâm…” Lại
liên tưởng tới bản thân, cô ta bổ sung một câu: “Anh và tôi khác gì nhau,
đều tơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Thế nào… chúng ta cũng
chẳng được chết trong yên lành.”

Không biết bao lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lịch kịch và

tiếng Ma Nhĩ sủa ầm ĩ, Hạ Tiêu giật mình tỉnh giấc. Cô ta ngồi dậy, phát
hiện trời đã sáng, còn mình đang nằm trên sofa, áo khoác của Phương
Thạnh đắp ngang người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.