ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 185

Hạ Tiêu lập tức chạy ra ngoài. Nhìn thấy Phương Thạnh đã đi một đoạn

khá xa, cô ta gọi to một tiếng nhưng đối phương không quay đầu.

Ma Nhĩ mừng tíu tít, chạy ra ngoài cổng. Người giúp việc nhắc Hạ Tiêu:

“Xe của Đại đường chủ đã về đến Lan Phường.”

Nghe nói Diệp Tĩnh Hiên đã trở về, Hạ Tiêu lập tức đi theo bọn họ.

Trong sân thoang thoảng mùi hương hoa không biết từ phương nào bay tới,
khiến không khí rất dễ chịu. Hạ Tiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô ta
chẳng còn cách nào khác ngoài tiếp tục đi theo Diệp Tĩnh Hiên. Bởi vì cô ta
đã không thể quay về cuộc sống bần hàn trước kia, cũng không muốn bán rẻ
bản thân cho kẻ khác. Cô ta hiểu tại sao Phương Thạnh lại luôn tỏ ra xa
cách, bởi dù là vật thế thân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào thì cô ta vẫn là
người phụ nữ của Tam ca. Việc duy nhất Phương Thạnh có thể làm chỉ là
đắp áo cho cô ta mà thôi.

Mấy chiếc ô tô dừng lại ngoài cổng. Phương Thạnh đi ra nghênh đón.

Anh ta lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo hơn người khác, nói với Diệp Tĩnh
Hiên: “Em bảo người chuẩn bị xe lăn rồi.”

Diệp Tĩnh Hiên “ờ” một tiếng, đi sang cửa bên kia bế Nguyễn Vi ra

ngoài. Chân trái của cô gần như không thể hoạt động, anh gọi Phương
Thạnh mau đẩy xe lăn tới.

Nguyễn Vi lắc đầu: “Em không muốn ngồi.”

Biết Nguyễn Vi để ý đến chuyện này, nếu là bình thường anh sẽ chiều

theo ý cô. Nhưng cô vừa bị thương, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, anh thật sự
không yên tâm nên hạ giọng dỗ dành: “Sân ở đây rất rộng, phải đi bộ một
đoạn mới đến nhà. Em chịu khó ngồi một lát, anh sẽ đẩy em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.