ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 187

Diệp Tĩnh Hiên cười, cúi xuống chạm vào mặt cô. Nguyễn Vi áp má

mình vào má anh, thì thầm: “Em chỉ cần anh đừng xảy ra chuyện gì nữa.”

Diệp Tĩnh Hiên đặt Nguyễn Vi xuống đất, quay người cõng cô. Phương

Thạnh ở bên cạnh giật mình, lập tức ngăn cản: “Tam ca, không được đâu.
Để em cõng cho.”

Nguyễn Vi cũng không dám. Nhưng cô vừa định mở miệng, Diệp Tĩnh

Hiên đã kéo tay cô, đồng thời cất giọng bực dọc: “Em mau lên đi!”

Nguyễn Vi không dám chọc giận người đàn ông này, đành để mặc anh

cõng về phòng ngủ của mình. Tất cả mọi người ở xung quanh đều cúi đầu,
chẳng ai thốt ra lời.

Trước kia, bố Diệp Tĩnh Hiên rất chiều con trai, thậm chí còn nói rõ,

trong nhà chỉ có thằng con này nên miễn hết các loại phép tắc, lễ lạt. Bình
thường vào ngày Tết, trẻ con phải đi chúc Tết các bậc trưởng bối, riêng
Diệp Tĩnh Hiên không cần cúi đầu. Nếu biết anh cõng người khác, chắc bố
anh sẽ đội mồ sống dậy, trừng phạt mọi người mất.

Ma Nhĩ chạy tới, mừng rỡ lăng xăng quanh hai người, cùng họ đi vào

trong. Nguyễn Vi ôm cổ Diệp Tĩnh Hiên, áp người vào lưng anh. Cô đột
nhiên gọi: “Tam ca!”

Diệp Tĩnh Hiên nhìn thấu suy nghĩ của cô nên cất giọng dịu dàng: “A

Nguyễn, anh không cho phép em ấm ức. Em không muốn ngồi xe lăn thì
thôi, bất cứ người nào cũng không thể miễn cưỡng em.”

Trong lòng tràn ngập nỗi chua xót, cô ôm anh càng chặt hơn. Diệp Tĩnh

Hiên mỉm cười, liếc qua cổ tay cô. Mấy ngày vừa qua cô không đeo vòng
cao su nên nơi đó có vết sẹo mờ mờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.