ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 189

Người phụ nữ nhợt nhạt như không bao giờ ra ngoài ánh sáng đó tỏ ra

lưỡng lự, anh liền dỗ cô. Sau đó, Nguyễn Vi nửa tin nửa ngờ chạm tay vào,
cánh cửa mở ra ngay tức thì.

Chứng kiến cảnh tượng này, chút hi vọng còn sót lại trong lòng Hạ Tiêu

đã tan biến hoàn toàn. Kể từ ngày đi theo Diệp Tĩnh Hiên, cô ta đã biết luật
lệ của nơi này. Không ai được phép vào phòng ngủ của anh ngoài đàn em
thân tín nhất là Phương Thạnh và người chuyên dọn phòng. Người trong
bang hội kể cả Hội trưởng muốn gặp Đại đường chủ cũng đều được mời
sang thư phòng.

Không chỉ mình Hạ Tiêu kinh ngạc, ngay cả Nguyễn Vi cũng bất ngờ:

“Tại sao ở đây lại lưu dấu vân tay của em?”

“Em từng đến đây nên anh cho người quét và lưu lại.” Diệp Tĩnh Hiên

thả cô xuống, dìu cô vào trong: “Lưu dấu vân tay để em tiện ra vào. Bởi vì
phòng của anh là nơi an toàn nhất.”

Trước kia Hạ Tiêu không để ý, bây giờ cô ta mới chợt nhận ra, giọng nói

của mình rất giống Nguyễn Vi. Cô ta nhớ tới một câu châm ngôn: chúng ta
nên quý trọng người trước mặt. Đáng buồn là cô ta ở trước mặt Diệp Tĩnh
Hiên, nhưng lại không ở trong trái tim anh.

Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi đi vào phòng, Ma Nhĩ hớn hở chạy theo

bọn họ. Nguyễn Vi bước rất chậm, làm Ma Nhĩ sốt ruột. Diệp Tĩnh Hiên vỗ
đầu nó, ra hiêu nó hãy ngoan ngoãn. Nguyễn Vi cười, cúi xuống ôm Ma
Nhĩ, cọ cọ cằm an ủi nó. Chú chó quả nhiên nằm xuống.

“Em cứ chiều làm nó sinh hư. Lần trước anh nhốt nó trong phòng mấy

tiếng đồng hồ, nó liền gặm đồ tứ tung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.