ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 188

Anh nói: “Em đừng làm tổn thương bản thân nữa. Không ai có thể gánh

chịu thay em, ngay cả anh cũng không thể đau hộ em được. A Nguyễn, anh
không lợi hại như vậy, việc anh có thể làm chỉ là không để em chịu ấm ức
mà thôi.”

Hôm nay, trời nắng đẹp như ở tỉnh Nam, Diệp Tĩnh Hiên cõng Nguyễn

Vi, đi chầm chậm về phía trước. Cô chợt có cảm giác quay về quá khứ.
Ngẫm lại mới thấy, loáng một cái đã mười mấy năm trôi qua. Vào thời khắc
này, bản thân cô chẳng còn gì tiếc nuối, bởi vì ít nhất trên đoạn đường này,
hình bóng của hai người kề sát bên nhau.

Đáng tiếc, đường dài đến mấy cũng có tận cùng. Nguyễn Vi chợt nhìn

thấy một người đang đứng ở hành lang phía xa xa. Dù chỉ thoáng qua, cô
cũng nhận ra đó là Hạ Tiêu. Tuy nhiên, cô không mở miệng nhắc Diệp Tĩnh
Hiên. Sau quá nhiều chuyện xảy ra, cô không nỡ lòng phá vỡ giây phút ấm
áp này.

Hạ Tiêu vội vàng đuổi theo bọn họ. Cô ta đã chờ gần một ngày một đêm,

không ngờ cuối cùng lại đợi được cảnh Diệp Tĩnh Hiên cõng người khác về
nhà. Vì quá đỗi kinh ngạc nên Hạ Tiêu không kịp suy nghĩ, cứ thế chặn
đường Diệp Tĩnh Hiên. Tuy nhiên, anh coi như không nhìn thấy cô ta. Lập
tức có người mời cô ta tránh sang một bên.

Hạ Tiêu không thể tưởng tượng sẽ có ngày Diệp Tĩnh Hiên cúi đầu, cam

tâm tình nguyện cõng một người phụ nữ. Với tính cách và địa vị dưới một
người, trên vạn người của anh trong Kính Lan Hội thì việc anh cõng
Nguyễn Vi đúng là điều khó tin vô cùng.

Hạ Tiêu dõi theo bọn họ, nhất thời quên mất mình định nói chuyện gì với

Diệp Tĩnh Hiên. Cô ta đứng ở ngoài sân nhìn anh đưa Nguyễn Vi về phòng
ngủ của mình. Anh đã một ngày một đêm không vào phòng nên cánh cửa tự
khởi động chương trình bảo vệ bằng dấu vân tay. Diệp Tĩnh Hiên bảo
Nguyễn Vi ấn ngón tay của mình vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.