ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 193

Diệp Tĩnh Hiên thở dài, xoa mặt cô: “Em còn nhớ hồi nhỏ anh hay cười
nhạo em điều gì không? Em lúc nào cũng như con mèo bị ốm ấy.” Anh luôn
mong cô có thể sống tốt, cho dù chỉ là biểu hiện bề ngoài đi chăng nữa.

Nguyễn Vi nhướng mày nhìn anh. Diệp Tĩnh Hiên cứ dán mắt vào chân

cô, khiến cô chẳng còn tâm trạng đọc sách. Cô xuống giường, chầm chậm
di chuyển về phía cửa sổ. Nơi đó có chậu hoa lan mà Diệp Tĩnh Hiên mua ở
cửa hàng của cô. Mấy hôm nay, mọi người chẳng rảnh rỗi chăm sóc nên lá
đã bắt đầu héo úa. Nguyễn Vi cầm bình nước, thong thả tưới hoa.

Hai ngày nay, cô đặc biệt trầm lặng. Diệp Tĩnh Hiên nói gì cô cũng nghe

theo, tựa hồ trận hỏa hoạn đã thiêu cháy toàn bộ sự cố chấp của cô. Cô
không hề nhắc tới Hạ Tiêu, anh cũng chẳng đả động đến Nghiêm Thụy, cứ
như hai người đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó.

Sợ Nguyễn Vi mệt nên Diệp Tĩnh Hiên đi tới cầm bình nước bỏ sang bên

cạnh rồi kéo cô về giường nghỉ ngơi. Anh nói: “Em cố gắng nhẫn nhịn vài
ngày. Bác sĩ bảo chân em sắp khỏi rồi.”

Vết thương lần này bị khâu mấy mũi, dù khỏi hẳn cũng sẽ để lại sẹo.

Chân trái của cô đầy những vết sẹo cả mới lẫn cũ, trông rất khó coi.

Diệp Tĩnh Hiên nhìn đăm đăm chân Nguyễn Vi hồi lâu. Nguyễn Vi xấu

hổ, định co lên nhưng anh đột nhiên túm tay cô, phủ người xuống sát chân
cô.

Nguyễn Vi có chút bất an, liền đẩy Diệp Tĩnh Hiên, ra hiệu anh đứng

dậy. Tuy nhiên, Diệp Tĩnh Hiên cứ dán mắt vào vết sẹo. Vết thương cũ ở
đùi cô đã chỉ còn lại dấu vết mờ mờ. Anh đặt nụ hôn lên làn da xù xì ở đó,
rồi ngồi dậy cầm tay cô.

Nguyễn Vi không thể kìm nén, giơ tay ôm thắt lưng anh, nhẹ nhàng mở

miệng: “Hồi ấy em rất hận anh. Trong mười năm xa cách, em cũng biết anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.