ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 195

Mấy ngày tiếp theo, thời tiết oi bức khó chịu. Phổi của Diệp Tĩnh Hiên

đã đỡ nhiều, giờ anh chỉ thỉnh thoảng húng hắng ho. Sức khỏe của anh vốn
rất tốt nên dù bị bệnh cũng bình phục tương đối nhanh.

Buổi chiều, Diệp Tĩnh Hiên cùng Nguyễn Vi ra ngoài sân ngồi chơi. Anh

vòng tay đo thắt lưng cô, cô liền cười tít mắt: “Anh làm gì thế? Định vác em
à?”

Hồi ấy, cô thường theo anh ra ngoài nhưng chẳng mấy chốc đã mệt

ngoài. Con trai lớn nhanh như thổi, Diệp Tĩnh Hiên mười mấy tuổi cao hơn
cô nhiều. Anh không bao giờ lề mề, cũng chẳng có sự nhẫn nại. Thế là anh
vừa đi vừa bất ngờ ôm ngang thắt lưng cô rồi vác lên vai, khiến cô sợ đến
phát khóc.

Nghe cô hỏi vậy, Diệp Tĩnh Hiên bỗng dưng cũng muốn thử. Biết không

thể chạy thoát nên Nguyễn Vi chỉ còn cách giữ tay anh, nói ngon nói ngọt
để anh từ bỏ ý định. Diệp Tĩnh Hiên ra vẻ không cam lòng, Nguyễn Vi
trừng mắt, véo tay anh. Hai người cười đùa vui vẻ, anh dịu dàng ôm cô vào
lòng.

Trong sân có thuộc hạ canh gác nhưng Diệp Tĩnh Hiên chẳng bao giờ

quan tâm đến ánh mắt của người khác, Nguyễn Vi ngược lại xấu hổ, khẽ thì
thầm: “Chúng ta đừng đùa ở bên ngoài nữa.”

Diệp Tĩnh Hiên cố tình trêu cô, nháy mắt đầy mờ ám: “Thế thì về phòng

tiếp tục?”

Nguyễn Vi đỏ mặt, đẩy người anh, đứng dậy bước đi. Diệp Tĩnh Hiên

liền đuổi theo, dìu cô về phòng. Anh bóp nhẹ thắt lưng cô, thở dài: “Em gầy
quá, phải cải thiện thực đơn mới được. Em muốn ăn món gì, anh sẽ bảo nhà
bếp chuẩn bị?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.