ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 194

tìm em nhưng em cố ý lẩn trốn… Bố nuôi là một trong những người cảnh
sát đầu tiên xông vào hiện trường. Ông ấy cứu em ra ngoài, hỏi nhà em ở
đâu, bố mẹ em là ai nhưng em không chịu hé miệng. Họ tưởng em bị sốc
nên quên hết mọi chuyện…”

Ích kỷ vốn là bản tính của con người. Năm đó, cô mới chỉ là đứa trẻ

mười tuổi, lấy đâu ra lòng khoan dung, thành ra hận Diệp Tĩnh Hiên cũng là
lẽ thường tình. Chỉ có điều, trải qua năm tháng, cô đã thông suốt nhiều
chuyện.

Diệp Tĩnh Hiên định mở miệng nhưng Nguyễn Vi khẽ lắc đầu, nhìn anh

nói tiếp: “Hồi ấy anh chỉ là một đứa trẻ, bản thân còn chưa lo xong nữa là.
Anh không thể coi đó là lỗi của mình. Từ đầu đến cuối, anh chẳng nợ em
bất cứ điều gì.”

Diệp Tĩnh Hiên im lặng nghe cô nói, ánh mắt dần trở nên u tối. Trong

mắt anh chứa đựng gánh nặng tích lũy mười mấy năm. Anh đã dùng toàn bộ
sức lực níu kéo chúng, không thể từ bỏ cũng chẳng thể quên đi. Cô nói
đúng, khi ấy quả thực anh không có khả năng bảo vệ cô. Vì thế, anh không
thể để bi kịch tái diễn một lần nữa.

Giọng Nguyễn Vi nhẹ bẫng: “Em không hề trách anh. Tuy nhiên, em

cũng không thể quên chuyện của bố nuôi, em có lỗi với ông ấy… Em chẳng
có cách nào quay về nhà họ Diệp… Anh có mục tiêu và tham vọng của
mình, em không thể cùng anh đi hết con đường này.”

“Thật ra em không hiểu, tham vọng của anh chính là em.” Diệp Tĩnh

Hiên bất chợt ngắt lời cô.

Cô không hiểu ý của câu này nhưng anh lại chẳng muốn nói rõ, tựa như

tất cả đã không còn quan trọng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.