ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 231

Cô muốn nói cho anh biết, chân cô đã khỏi hoàn toàn. Vậy mà lúc cần

người ở bên cạnh nhất, anh lại nhất quyết không gặp cô.

Cánh cửa cầu thang ở đằng sau mở ra, giọng nói trầm ấm của Nghiêm

Thụy vang lên: “Nguyễn Vi, mau vào nhà đi!”

Nguyễn Vi quay người, thấy Nghiêm Thụy mặc bộ đồ ở nhà, tay cầm

quyển sách tuyệt bản được tặng lần trước. Cô chẳng nói chẳng rằng, theo
anh vào nhà. Sau khi đóng cửa, Nghiêm Thụy mới hỏi nhỏ: “Diệp Tĩnh
Hiên sao rồi?”

Nghe anh hỏi vậy, Nguyễn Vi bỗng nghẹn ngào: “Đừng hỏi em… Anh

đừng nói gì cả. Em…”

Dường như không thể đứng vững, cô tựa người vào cánh cửa, bật khóc

thành tiếng. Nghiêm Thụy vòng tay ôm cô. Cô vừa khóc vừa nói ngắt
quãng: “Em đã lừa anh ấy, hại anh ấy…nên biết mình không thể gả cho anh
ấy… Nhưng khi anh ấy có người phụ nữ khác, em thật sự không chịu
nổi…”

Trong lòng cô đau đớn như thời điểm sau vụ Phương Uyển. Hôm ấy, một

mình cô đứng bên bờ biển, để mặc từng đợt sóng lớn đánh vào người. Cô
nhớ tới động tác cuối cùng của Diệp Tĩnh Hiên sau khi bị trúng đạn. Vào
thời khắc nguy hiểm đó, con người chỉ còn lại bản năng. Nhưng anh vẫn vô
thức ôm chặt cô, bảo vệ đầu cô. Vì thế, cô đã sớm khô cạn nước mắt nhưng
cuối cùng không có cách nào đi bước tiếp theo. Trước thiên nhiên bao la
rộng lớn, con người trở nên vô cùng nhỏ bé và yếu ớt. Diệp Tĩnh Hiên đối
xử với cô tốt như vậy. Ở thời khắc cuối cùng, anh vẫn muốn cô sống tiếp.
Tính mạng của cô là do anh giữ lại nên cô không có tư cách tìm đến cái
chết.

Nguyễn Vi tưởng rằng ngày đó là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc

đời, sau này sẽ chẳng chuyện gì có thể khiến cô đau đớn hơn. Nhưng hôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.