ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 239

Cửa hàng rất nhỏ, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế. Hạ Tiêu mua hai cái

bánh ga tô không kem đóng hộp mang về. Phương Thạnh từ đầu đến cuối
không có phản ứng. Mãi tới khi đi ra ngoài, anh ta mới cất giọng đều đều:
“Bánh ga tô không thể ăn trừ bữa, để tôi đưa cô đi ăn cơm.”

“Anh sợ tôi bị đói bụng, hay là sợ thú cưng của Tam ca bị đói bụng?” Hạ

Tiêu đột nhiên hỏi.

Phương Thạnh bình thản nhìn cô ta: “Đều như nhau cả.”

Hạ Tiêu “hừ” một tiếng, nhét hộp bánh ga tô vào tay Phương Thạnh. Sau

đó, cô ta mở hộp bánh còn lại, vừa đi vừa ăn. Trời tối lại chẳng có ai khác
nên cô ta không cần để ý đến hình tượng, cắn từng miếng rõ to.

Phương Thạnh cầm hộp bánh, một lúc sau mới mở miệng: “Thật ra tôi

không thích ăn bánh ga tô không kem.”

Bất chợt vấp phải thứ gì dưới đất, Hạ Tiêu loạng choạng, Phương Thạnh

vô thức giơ tay đỡ. Ở cự ly gần, anh ta nhìn thấy Hạ Tiêu phồng má, trong
miệng vẫn đầy bánh ga tô. Mái tóc dài của cô ta tung bay trong gió đêm.
Phương Thạnh bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ta. Lúc bấy giờ, Hạ Tiêu vô
cùng hoảng sợ, bờ vai run run, khóe mắt lấp lánh ánh lệ. Anh ta có thể nhận
ra, dù đang trong tình trạng tuyệt vọng nhưng cô ta vẫn tỏa ra một vẻ đẹp
khó cưỡng.

Cũng chỉ hơn một năm sau, cô ta đã biến thành thiên nga. Thế mà trong

một buổi tối tinh tú đầy trời, cô ta đứng trên đường phố nhồm nhoàm ăn
bánh ga tô. Cảnh tượng này đúng là buồn cười, Phương Thạnh nhếch
miệng. Anh ta không nhận ra, dường như số lần anh ta cười trong cuộc đời
cộng lại cũng không nhiều bằng buổi tối hôm nay.

Hạ Tiêu tiếp tục bước đi. Phương Thạnh đi bên cạnh, cách cô ta một

khoảng không xa không gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.