ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 240

“Anh không ăn thật sao?” Cô ta hỏi.

Phương Thạnh vẫn là câu đó: “Tôi không thích ăn.”

“Vậy anh có yêu tôi không?” Không cho anh ta thời gian phản ứng, Hạ

Tiêu đột nhiên hỏi một câu.

Phương Thạnh đáp luôn: “Không.” Nói xong, anh ta mới hơi ngẩn người.

Hạ Tiêu cười khanh khách, suýt nữa bị nghẹn. Cô ta bỏ nốt miếng bánh

cuối cùng vào miệng rồi cướp hộp bánh trong tay Phương Thạnh, cười càng
lớn tiếng hơn.

Ngọn gió ào ào thổi qua, Hạ Tiêu vuốt tóc, tiện thể lau khóe mắt. Cô ta

nói: “Không sao, tôi thích ăn.”

Cuối cùng cũng về đến bệnh viện, Hạ Tiêu thở dài, quay sang Phương

Thạnh: “Anh đừng bày ra bộ mặt đó nữa. Tam ca bị ốm, trong lòng tôi khó
chịu nên mới gọi anh cùng đi ra ngoài… Vừa rồi chỉ là câu nói đùa mà
thôi.”

Phương Thạnh nhún vai, tỏ ý không vấn đề gì. Bây giờ đã hơn mười hai

giờ đêm, cô y tá trực ban ngủ gật sau quầy lễ tân. Cả bệnh viện không một
tiếng động, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng bước chân hai người.

Trong lúc chờ thang máy, Phương Thạnh hỏi Hạ Tiêu: “Cô đã nói gì với

chị Vi vậy?”

Hạ Tiêu soi vào cửa thang máy, chỉnh lại đầu tóc: “Tam ca cho gọi tôi

đến là nhằm mục đích khiến chị Vi tức giận bỏ đi. Anh ấy không muốn chị
ta biết tình hình sức khỏe của mình.” Cô ta quay sang Phương Thạnh: “Bất
kể tôi nói điều gì thì ý đồ của anh ấy cũng đã thành công.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.