ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 283

Phương Thạnh lắc đầu, ra hiệu cô đừng căng thẳng. Anh ta chỉ tay về

phía sau lưng cô: “Có người đến tìm chị kìa.”

Nguyễn Vi ngoảnh đầu, phát hiện Nghiêm Thụy đang đứng cạnh một

chiếc taxi cách cô mấy mét. Cô kinh ngạc nhìn anh, còn anh chỉ gọi tên cô
rồi lặng thinh.

Chứng kiến Nguyễn Vi đỡ Diệp Tĩnh Hiên đi ra ngoài, Nghiêm Thụy

biết mình nên rời đi. Nhưng anh vẫn muốn nhìn cô thêm một lát. Cho dù
toàn bộ câu chuyện đều không liên quan đến anh nhưng anh vẫn có quyền
đứng ngoài quan sát. Bất kể là trước kia hay hiện tại, anh luôn đến chậm
một bước.

Thời tiết ở tỉnh Nam ẩm ướt và oi bức, không hề dễ chịu, y hệt tâm trạng

của Nghiêm Thụy lúc này. Nguyễn Vi định nói điều gì đó nhưng anh lắc
đầu: “Em cứ đi đi!” Nói xong, anh không do dự, mở cửa ngồi vào taxi. Taxi
nhanh chóng quay đầu, phóng đi mất.

Nguyễn Vi không còn thời gian chậm trễ, lập tức lên ô tô, đưa Diệp Tĩnh

Hiên về thành phố. Đàn em của Phương Thạnh đã nhặt túi xách và di động
mang về cho cô. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Nguyễn Vi lôi ra xem,
phát hiện là Nghiêm Thụy gọi tới.

Cô bắt máy, chờ anh lên tiếng. Nghiêm Thụy im lặng một lúc mới cảm

thán: “Anh đã đến nơi nhưng vẫn chậm một bước.”

Nguyễn Vi không lên tiếng. Nghe thấy tiếng sụt sịt từ phía cô truyền tới,

anh an ủi: “Đừng khóc. Anh và Diệp Tĩnh Hiên có điểm chung duy nhất là
không muốn thấy em khóc.”

Nói xong, anh lại trầm mặc. Nguyễn Vi lờ mờ nghe thấy trong taxi bật

một ca khúc xưa: Nếu đây là tình yêu, thì sao tôi không tỉnh táo. Chẳng lẽ
là tình yêu thật sự, nhưng sao chẳng nói rõ ràng. Nếu số phận đã định tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.