ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 322

Đến giờ ăn cơm, Diệp Tĩnh Hiên quay về phòng ngủ tìm Nguyễn Vi,

phát hiện cô đang ngồi ngắm chiếc đồng hồ cổ ở góc phòng. Chiếc đồng hồ
kêu tích tắc đều đều, nhiều lúc nghe mà phát bực mình. Đã mấy lần anh
định bảo người dọn đi nhưng đều bị Nguyễn Vi ngăn lại. Rõ ràng đã rất
quen thuộc nhưng bây giờ nhìn chiếc đồng hồ, cô đột nhiên cảm thấy từng
giây từng phút của ngày hôm nay đặc biệt quý giá.

Diệp Tĩnh Hiên gọi cô. Nguyễn Vi liền bừng tỉnh. Chợt nhớ tới cuộc trò

chuyện với Nghiêm Thụy, cô lên tiếng: “Nghiêm Thụy không chịu tiết lộ
người đứng sau anh ấy là ai.”

Diệp Tĩnh Hiên châm một điếu thuốc. Nguyễn Vi bảo anh đừng hút

nhưng anh tựa như không nghe thấy. Anh mở cửa ban công, đứng ở đó vừa
hít một hơi vừa cất giọng trầm trầm: “Là ai cũng không quan trọng. Một khi
Trần Dữ đã có gan ra tay với anh, anh sẽ không thể ngồi yên chịu chết. Đã
đánh là phải đánh tới cùng, bất kể kẻ đứng đằng sau là ai thì hắn cũng đừng
hòng ngăn cản.”

Anh hút liên tục. Nguyễn Vi đi mở hết cửa ban công cho thông thoáng.

Khi ngang qua người anh, cô bị sặc khói thuốc, ho khù khụ. Thế là cô
ngẩng đầu, nói: “Anh mà hút nữa là em cũng sẽ hút cùng anh.”

Diệp Tĩnh Hiên ngẩn người, khóc cười không xong. Cô là người duy

nhất luôn có cách trị anh. Anh mỉm cười bất lực, dập tắt thuốc, ném vào
thùng rác. Sau đó, anh tiến lại gần cô, mở miệng hỏi: “Em không đi cùng
Nghiêm Thụy sao?”

Nguyễn Vi lặng lẽ gật đầu. Đã đến nước này, Diệp Tĩnh Hiên cũng chẳng

có tâm trạng đặc biệt. Dù cô đi hay ở lại, anh đều đã chuẩn bị tinh thần.

Diệp Tĩnh Hiên xoa mặt cô. Nguyễn Vi ôm thắt lưng anh. Anh lại vuốt

tóc cô, lên tiếng: “Anh dọn đến Lan Phường là nhằm mục đích chuẩn bị…
Đã mấy năm rồi, sớm muộn cũng trở mặt. Hơn nữa, bản thân Trần Dữ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.