ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 342

điều mình từng phủ nhận, thực ra là dối lòng. Anh ta lại nghĩ, đời người
ngắn ngủi, thành ra như bây giờ cũng tốt, chưa kịp nói lời yêu thì đối
phương đỡ đau khổ bởi cái chết ngăn cách đôi lứa.

Phương Thạnh dùng chút sức lực cuối cùng, trăn trối: “Tam ca, em thích

cô ấy từ lâu. Em muốn…”

Tuy những lời này hết sức hoang đường, nhưng cả cuộc đời anh ta luôn

xử sự đúng mực, trước khi tắt thở cũng muốn thử một lần. Tuy nhiên, anh ta
vẫn không thể nói hết câu.

Cái chết của Phương Thạnh đã phá vỡ sự bình tĩnh của Diệp Tĩnh Hiên.

Anh nhắm mắt, ngẩng đầu, cố gắng đè nén ý nghĩ điên cuồng. Sau đó, anh
lên đạn, ép Trần Dữ lùi sát vào bờ tường. Không còn một chút nhẫn nại nào
nữa, anh gằn giọng hỏi: “Nguyễn Vi đang ở đâu?”

Trần Dữ kiên quyết không mở miệng. Diệp Tĩnh Hiên liền sai người

chạy vào trong tìm Nguyễn Vi. Nếu cô có bề gì, anh sẽ bắt tất cả bọn họ trả
giá.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có người đi vào mà không một ai ngăn

cản.

“Tam ca... Không biết ông ta do ai cử đến, nói là muốn mời người ở

đây.” Đàn em của Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng.

Hôm nay, Hủ viện đã thành bãi chiến trường. Phương Thạnh cứu chủ mà

chết, Hội trưởng bị Diệp Tĩnh Hiên chĩa súng vào đầu, tình thế hết sức căng
thẳng. Vậy mà người đàn ông vừa xuất hiện vẫn thản nhiên như giữa chốn
không người.

Ông ta dừng lại bên ao sen, đảo mắt một vòng rồi cung kính nói với Trần

Dữ: “Mời Hội trưởng qua Hải Đường Các một chuyến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.