ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 42

ôm đầu anh, nghẹn ngào mở miệng: “Em xin lỗi.”

Diệp Tĩnh Hiên cũng không miễn cưỡng. Biết ngày hôm nay tinh thần

của cô đã vượt quá sức chịu đựng, anh liền kéo váy xuống, thở dài một hơi,
đứng dậy đi gọi điện bảo người mang đồ ngủ đến cho cô.

Nguyễn Vi định nói điều gì đó, anh đã mở miệng trước: “Giao con chip

cho tôi là em có thể ra đi.”

“Tĩnh Hiên…” Nguyễn Vi gọi tên anh.

Diệp Tĩnh Hiên dừng lại ở cửa ra vào. Cô không nói tiếp nhưng anh hoàn

toàn hiểu ý. Những việc con người làm được trong cuộc đời thật sự có hạn.
Yêu hay là hận, bọn họ đã phung phí hết từ lâu nên không thể trở lại như
xưa. Anh gõ gõ ngón tay lên mép cửa gỗ, bình thản nói với cô. “A Nguyễn!
Em đừng mơ tưởng nữa. Tôi không trách em, nhưng không còn yêu em
nữa.”

Diệp Tĩnh hiên nói xong liền đi ra ngoài, để cô nghỉ ngơi. Nguyễn Vi dõi

theo bóng lưng anh cho tới khi anh khuất dạng. Cô nhắm mắt, trong lòng
đau đớn vô ngần. Người đàn ông cả cuộc đời không bao giờ mềm yếu đã
nguyện trao cả trái tim cho cô, là cô không biết trân trọng.

Kể từ thời loạn lạc, Lan Phường đã chứng kiến quá nhiều cảnh mưa máu

gió tanh. Con đường này có quy tắc sinh tồn của nó, là nơi ẩn chứa đồng
tiền, quyền lực và danh lợi Chỉ đáng tiếc con người dù lợi hại đến mấy cũng
không thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Bao nhiêu đời Hội trưởng đến rồi lại đi,
chỉ mình nó vẫn tồn tại, cuối cùng trở thành một vết sẹo trên bộ mặt của
thành phố. Nhà cửa ở nơi này vĩnh viễn im lìm, không có âm thanh cũng
như bóng dáng con người, nhưng bên trong ẩn giấu những cặp mắt luôn dõi
theo từng bước đi của mỗi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.