ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 47

3

Gương vỡ khó lành

Chẳng biết có phải do tác dụng của thuốc hạ sốt, đêm hôm đó, Nguyễn

Vi ngủ rất say, không hề gặp ác mộng. Cô ngủ một lèo đến gần buổi trưa
hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô phát hiện rèm cửa sổ hơi hé mở, ánh
nắng rọi vào, khiến căn phòng ấm áp hơn.

Làn da của Nguyễn Vi đặc biệt nhạy cảm, ánh nắng ở tỉnh Nam rất độc,

phơi nắng một lúc là bị mẩn đỏ. Hồi nhỏ giúp bố làm việc trong vườn, cô
luôn phải mặc quần áo dày, thế mà mấy lần suýt nữa bị cảm nắng. Biết được
tật này của cô, Diệp Tĩnh Hiên cười nhạo cô quá tiểu thư, nhưng lại ghi nhớ
trong lòng.

Nguyễn Vi đặt tay lên trán, thấy không còn nóng nữa. Cô vừa ngồi dậy,

bên ngoài có người đi vào.

Phương Thạnh mang quần áo cho cô thay. Biết cô vẫn mặc đồ ngủ, anh

ta cúi đầu, cung kính đặt lên ghế, lui ra ngoài cửa mới lên tiếng: “Tam ca
dặn, mùa xuân ở thành phố Mộc buổi sáng và tối hơi lạnh, chị Vi nên mặc
thêm áo.”

Nguyễn Vi khoác áo, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Cho tôi gửi lời

cám ơn đến anh ấy.”

Phương Thạnh cảm thấy câu nói này nực cười nhưng không tỏ thái độ

mà chỉ gật đầu: “Chị Vi khỏi cần khách sáo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.