ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 49

Nguyễn Vi hoảng hốt túm cánh tay Phương Thạnh: “ Đừng! Tôi và anh

ấy thật sự chẳng có quan hệ gì. Năm xưa thần kinh của tôi bất ổn, nếu
không nhờ sự chăm sóc của anh ấy, tôi đã chết từ lâu rồi. Anh ấy có lòng
tốt… các anh đừng…”

Kính Lan Hội không tha cho cô, cô chấp nhận, nhưng không thể liên lụy

đến người khác.

Phương Thạnh ngoảnh đầu liếc Nguyễn Vi một cái. Anh ta đi theo Diệp

Tĩnh Hiên nhiều năm, đã tôi luyện được tính cách trầm tĩnh như thái sơn.
Anh ta thốt một câu mang hàm ý sâu xa: “Nghiêm Thụy có lòng tốt ư? Trên
đời này chẳng người nào nhiều lòng tốt đến thế.”

Nguyễn Vi không hiểu ý anh ta, càng nóng ruột càng muốn gọi điện về.

Tuy nhiên, Phương Thạnh đẩy tay cô: “Tam ca mà biết sẽ không tha cho
tôi.”

Hai người đang nói chuyện, đầu hành lang có một người đàn ông đi tới,

thái độ có vẻ nôn nóng. Anh ta tiến lại gần, ghé sát tai Phương Thạnh báo
cáo điều gì đó. Phương Thạnh liếc qua Nguyễn Vi, ra hiệu đàn em đi qua
một bên mới hỏi nhỏ: “Tình hình thế nào rồi?”

“Đại đường chủ vẫn bị đau đầu ạ.”

Phương Thạnh quay lại bảo Nguyễn Vi tự đến nhà ăn ở phía trước, còn

mình dẫn đàn em đi về hướng đông.

Nguyễn Vi theo dõi bọn họ vài giây rồi rời đi. Cô biết dù bây giờ không

ai bên cạnh nhưng xung quanh thế nào cũng có người theo dõi, muốn trốn
cũng chẳng trốn được. Vài giây sau, cô đột nhiên quay người đi theo hướng
Phương Thạnh vừa rẽ. Nhanh chóng tới khu nhà ở phía đông, Nguyễn Vi
lặng lẽ quan sát, chỉ thấy hai người đàn ông đứng bên ngoài một căn phòng
độc lập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.