ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 93

Diệp Tĩnh Hiên có chút hơi hối hận vì mình đã hơi thô lỗ, hỏi cô có đau

không. Trước kia cũng thế, anh thường khiến cô bị rút hết sức lực. Đàn ông
trong chuyện chăn gối quả nhiên đánh mất lí trí. Bình thường anh luôn yêu
thương, chiều chuộng cô, đến khi lên giường cứ như bị ma nhập, chẳng biết
thương hoa tiếc ngọc.

Diệp Tĩnh Hiên vuốt ve cổ tay cô, nói rành rọt từng từ: “A Nguyễn, chỉ

mình tôi có thể làm em đau.” Nguyễn Vi vô thức rút tay về nhưng anh
không cho. Anh cầm tay cô áp lên mặt, tiếp tục lên tiếng: “Ngay cả bản thân
em cũng không được.”

Buổi đêm yên tĩnh, cơn sóng tình đã qua trả lại bầu không khí trầm lặng.

Nguyễn Vi cuộn người trong vòng tay Diệp Tĩnh Hiên, bỗng dưng mong
thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Tận cùng của tình yêu thật ra cũng
chỉ là cam tâm tình nguyện mà thôi. Vào giây phút này, Nguyễn Vi mới thật
sự nhận ra, cô yêu Diệp Tĩnh Hiên đến nhường nào.

Lúc Nguyễn Vi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Phòng ngủ đặc biệt yên

tĩnh, cũng không thấy bóng dáng anh. Cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Đám thuộc hạ đi qua đi lại nhưng coi như Nguyễn Vi không tồn tại. Nơi

này là Lan Phường, những việc cô từng làm trong quá khứ đủ chết cả trăm
lần, biết thế nên cô cứ đi dọc theo hành lang mà không dám hỏi chuyện bọn
họ.

Một lúc sau, có người từ hướng đông đi tới, gọi cô: “Chờ đã”.

Nguyễn Vi quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Tiêu. Hôm nay, cô ta mặc bộ váy

dài màu đen kiểu dáng đơn giản, nhưng trông cô ta vẫn rất bắt mắt.

Nguyễn Vi đưa mắt ra sau Hạ Tiêu. Cô ta từ nơi đó đi ra, chứng tỏ Diệp

Tĩnh Hiên đã ở bên cô ta trong suốt buổi sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.