ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 373

cho phép. Vậy là Chủ tịch đã quay lưng lại với Chu Đức, người bạn chiến
đấu cũ của mình.

Nếu tôi cứ ở lại bệnh viện, có thể Hứa Vẫn Bích sẽ quy cho tôi ủng hộ

Bành Đức Hoài. Biết đâu tôi lại là nạn nhân của chiến dịch chống bọn cơ
hội hữu khuynh. Tôi hứa với Hứa là tôi sẽ ra viện khi nào làm xong thủ tục
giấy tờ. Nhưng Hứa cam đoan với tôi rằng, lời nói của ông, với tư cách là
Thứ trưởng bộ Y tế, cũng đủ để bệnh viện đồng ý cho tôi xuất viện.

Ngay ngày hôm sau tôi trở về nhóm Một.
Mao đang ở Hàng Châu. Vương Kính Tiên yêu cầu tôi phải tới đó càng

sớm càng tốt.

Ngày 22-12-1959, tôi lên máy bay cùng với Lý Ẩm Kiều. Trên đường,

chúng tôi gặp phải bão tuyết và lốc lớn, nên chúng tôi buộc phải hạ cánh ở
Nam Kinh. Cơn bão di chuyển về hướng Nam, phía Hàng Châu. Nếu chúng
tôi bay tiếp tục bay sẽ rất nguy hiểm. Trưởng Ban An ninh tỉnh Giang Tô
điều một chiếc ô tô đến chở chúng tôi đến chỗ Mao. Sáng hôm sau chúng
tôi lên đường. Tuyết rơi dày đặc. Xe đi rất chậm về hướng Hàng Châu.
Khoảng ba giờ chiều chúng tôi mới đến nơi. Mao vẫn ngủ. Mãi đến tối
chúng tôi mới gặp nhau.

Mao nhìn tôi bằng cặp mắt ủ rũ vẻ mệt mỏi. Ông ho liên tục. Ông hỏi:
- Tôi ốm từ mấy hôm nay. Còn đồng chí?
- Tôi đã khỏe, thưa Chủ tịch. Hình như Chủ tịch bị cảm lạnh.

- Tôi cũng chẳng biết. Có điều tôi thấy không được khỏe.
- Đế tôi khám cho Chủ tịch.
Mao bị sốt nhẹ, nhưng tim, huyết áp và mạch đập vẫn bình thường. Ông

bị cảm và viêm phế quản nặng. Mao muốn bình phục sớm, vì sắp có một
cuộc họp đảng mới. Tôi đề nghị Mao hãy dùng kháng sinh để chống bệnh
viêm phế quản và một vài loại thuốc chống cảm lạnh khác. Mao đồng ý.

Tối hôm sau bệnh trạng của Mao khá hơn rõ rệt. Nhiệt độ của ông trở lại

bình thường và ông không còn ho nữa. Ông tỏ ra vui vẻ và nói đùa: Đúng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.