ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 591

Tôi không mấy khi ở gia đình. Hoá ra là số phận ác độc đã quẳng chúng

tôi khắp đất nước.

Từ những bức thư hiếm hoi, tôi biết rằng vợ và các con tôi sống rất chật

vật. Họ bị những tin đồn làm rối trí, nào là tôi ở Hắc Long Giang vì lý do
chính trị. Người ta cũng nói rằng tôi có liên quan với Liên Xô, và hoàn toàn
bị người Nga bắt cóc. Những tin đồn làm người thân của tôi thất vọng.

Nhưng cuộc sống riêng của tôi ở nông thôn vẫn thanh bình và êm đềm

trôi. Tin tức đến với chúng tôi rất hiên hoi. Cách mạng văn hoá, cuộc đáu đá
giành quyền lực – tất cả điều đó còn ở đâu đó xa lắm, trong một thế giới
khác.

Ngày 6 tháng 11 năm 1970, khi tôi đang ở trạm xá, thì xuất hiện một

chiếc xe gíp của một thủ trưởng địa phương tên là Trương. Ông ta tìm tôi
khắp làng mất vài giờ. Mệnh lệnh nói là tôi lập tức phải quay về Bắc Kinh.

Tôi thậm chí không có quần áo. Bỏ lại Trương và bác sĩ Nhương, tôi leo

lên xe gíp lao về Mông Đường Giang, nơi có một sân bay duy nhất trong
vùng. Chúng tôi đến đó khoảng mười giờ đêm. Trương là người hiếu khách
và làm bữa ăn chia tay. Tôi không thể từ chối. Những quy tắc bất thành văn
đòi hỏi điều này.

Nhưng tôi rất bối rối về cuộc gọi về khẩn cấp này.
Tại sân bay Mông Đường Giang, đang có một máy bay IL-62 do Liên Xô

sản xuất, có khả năng chở tới hàng trăm hành khách. Tôi là người khách
duy nhất. Máy bay cất cánh, đúng lúc tôi chui vào khoang.

Chúng tôi hạ cánh tại sân bay đặc biệt Tân Uyền ở Bắc Kinh sau lúc hai

giờ đêm. Người lái xe của Mao đã chờ tôi. Theo phố xá tối và vắng người
chúng tôi đến kịp Trung Nam Hải. Tôi mặc bộ quần áo nông dân màu nâu –
vải bông và độn lót bông thô nặng. Trên đường đi, tôi toát mồ hôi. Y tá Ngô
Từ Tuấn đón tôi.

- Mao đang chờ anh – cô ta nói thầm – Đi khám cho Chủ tịch đi, rồi sau

đó tôi sẽ kể cho anh nghe cái gì xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.