DON JUAN - Trang 111

Mẹ và nàng cùng tuổi trẻ, ước mơ”.

Rồi bức thư Julia hôm nọ,

Chàng đem đọc (cho thêm phần đau khổ).

19

“Anh sẽ không, không bao giờ, Juan nói,

Có thể quên dù một phút trong lòng,

Cả khi biển bốc hơi thành mây khói,

Hay núi đồi thành biển biếc mênh mông.

Khi tim đau - không thuốc nào chữa khỏi,

Anh vô cùng… em có biết cho không?”

Đúng lúc ấy con tàu nghiêng, say sóng.

Chàng cảm thấy nao nao trong cuống họng.

20

“Julia!... (Juan buồn nôn hơn trước),

Ôi người anh yêu quí, mối tình đầu…

(Ôi, mẹ kiếp! Nào cho ta ngụm nước!

Batixta đâu rồi? Còn thằng nữa đi đâu?)

Julia, giá mà anh chết được...

(Đỡ ta vào! Ôi chết! Khéo, ta đau!)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.