ĐÔNG CUNG - Trang 105

Tôi vừa tức tối lại vừa hổ thẹn, chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui vào.

Chừng như Hoàng hậu đang mắng tôi không biết giữ thể diện, biết Lí Thừa
Ngân đang bệnh mà còn…. còn…. làm …. chuyện ….. đó ….. Thế nhưng
có trời mới biết! Chúng tôi vốn có làm gì đâu…..không hề làm mà!

Oan khuất quá, rõ ràng là tôi đang bị vu oan!

Hoàng hậu thấy tôi túng ấm ức ngân ngấn nước mắt, chắc bụng bảo dạy

thế cũng đủ lắm rồi, người nói: “Đứng lên đi! Ta chỉ muốn tốt cho con thôi,
con biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ khó nghe thế nào không, phu thê
tuổi còn trẻ thân mật là chuyện bình thường, thế nhưng cũng phải chọn lúc
chọn nơi cho thích hợp. Trung Nguyên chúng ta không bì được với Tây
Lương, một câu nói tùy tiện cũng giống như một con dao, nhất là trong
cung cấm, những chuyện gièm pha vô căn cứ có khả năng giết người cả
đấy.”

Vành mắt tôi đỏ hoe: “Con không xứng với ngôi Thái tử phi này….con

không thể làm được.”

Hoàng hậu tỏ vẻ như không hề nghe thấy, chỉ dặn dò Vĩnh Nương:

“Chăm sóc Thái tử phi cho tốt, còn nữa, Thái tử dạo gần đây lâm bệnh, Thái
tử phi còn trẻ người non dạ, trách nhiệm lại nhiều, Thái tử phi không cần
phải hầu hạ thuốc thang cho Thái tử. Để Thái tử phi chép phạt ‘Nữ huấn’
mười lần.”

Tôi tức anh ách trong bụng, như thế chẳng phải là coi tôi như hồ ly tinh

à! Tôi cuối cùng đã hiểu ra, Lí Thừa Ngân giăng cái bẫy này là muốn tôi
chui đầu vào.

Dải uyên ương cái nỗi gì chứ, rõ ràng hại nhau còn hơn cả lụa trắng, lại

phải chép mười lần ‘Nữ huấn’, thế là giết tôi rồi còn gì!

Vừa trở về Đông Cung, tôi đã muốn xách đao đi tìm Lí Thừa Ngân sống

mái một phen, hắn dám ngấm ngầm mưu tính hại tôi, hắn chán sống rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.