ĐÔNG CUNG - Trang 121

Hoàng thượng nói: “Nhưng chuyện nàng từng làm, lẽ nào cần trẫm phải

lôi nhân chứng, vật chứng ra tra cứu toàn bộ hay sao, lẽ nào trẫm phải hạ
chỉ sai Dịch đình lệnh đến thẩm vấn nàng hay sao? Nếu như nàng thành thật
nhận tội, trẫm sẽ niệm tình phu thê 30 năm nay, nhường cho nàng 1 đường
sống.”

Nước mắt trên mặt Hoàng hậu đã lã chã như mưa: “Bệ hạ, thần thiếp thật

sự bị oan! Thần thiếp bị oan!”

Hoàng thượng vẫn chỉ lạnh nhạt mà rằng: “20 năm trước, nàng sai người

hạ độc Ô Tiễn Tử vào thuốc của Thục Phi, gói thuốc Ô Tiễn Tử hình vuông
ấy, giờ vẫn còn một nửa, đang đặt ngay trong ô tủ thứ 2 ở chính cung của
nàng. Nàng muốn trẫm phái người đi tìm về, gượng ép trẫm bức nàng phải
nuốt chỗ Ô Tiễn Tử đó hay sao?”

Hoàng hậu nghe xong câu nói cuối cùng ấy, toàn thân nhũn nhão, nằm

liệt trên đất ngất lịm.

Tôi chỉ cảm giác đêm nay tất thảy mọi chuyện đều giống như sấm sét

giáng trúng đỉnh đầu, đến giờ những tiếng sấm kia vẫn còn đang đùng
đoàng bập bùng nổ bên tai, liên miên từng hồi không dứt, vang dội tới mức
tôi chết lặng người, cả cơ thể cứ đờ đẫn như phỗng.

Hoàng thượng quay sang tôi, vẫy tay với tôi. Tôi cẩn thận nhích dần từng

bước, quỳ trước mặt người. Người vươn tay, dịu dàng xoa đầu tôi, nói:
“Con ngoan, đừng sợ, có phụ hoàng ở đâu, không ai dám làm hại con đâu.
Thoạt đầu để Ngân Nhi lấy con, thực ra cũng là ý của ta, bởi lẽ ta biết con
gái Tây Lương các con, đối nhân xử thế thật lòng mà hiền hòa.” Trong lòng
tôi không hề thấy sợ, bàn tay người ấm áp như thế, dường như bàn tay cha.
Hơn nữa thực ra, người có nét giống với Lí Thừa Ngân, trước nay tôi có
bao giờ e sợ Lí Thừa Ngân đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.