ĐÔNG CUNG - Trang 128

như con gái Trung Nguyên coi trọng cái gì mà tiết liệt trung trinh, thế
nhưng ta lấy Lí Thừa Ngân, hắn đã là chồng ta rồi, không cần biết chúng ta
trước đây thế nào, bây giờ giữa ta và ngươi không còn tình cảm gì để bàn
đến nữa.”

Cố Kiếm vừa nghe trọn lời ấy, giật lùi mấy bước, tôi chỉ thấy trong đôi

mắt ấy bập bùng lửa giận, phải chăng có thêm một loại….đau thương không
nói lên lời?

Thế nhưng tôi sớm đã gạt trái tim sang ngang bằng bất cứ giá nào. Những

lời ấy sớm đã muốn nói cho Cố Kiếm nghe, Lí Thừa Ngân tốt với tôi cũng
được, mà không tốt thì cũng thế cả thôi, vì Tây Lương mà tôi lấy hắn, ngay
lúc nguy hiểm nhất hắn lại cứu tôi, thực lòng tôi không nên phản bội hắn.

Tôi nói: “Ngươi đi đi, ta không cần ngươi cứu A Độ nữa.”

Hắn chợt cười: “Tiểu Phong….thì ra đây là báo ứng.”

Hắn dang tay đỡ A Độ dậy, lòng bàn tay chống lưng giúp A Độ trị

thương.

Cho đến lúc trời sẩm tối, quá trình chữa trị của Cố Kiếm vẫn dang dở.

Tôi ngồi ngay cửa, chỉ sợ có người nhô ra quấy rầy họ. Thế nhưng đã mấy
ngày chưa được ngủ yên giấc, tôi dựa vào lan can, mơ màng gần như sắp
thiếp đi, may mà chỉ chợp mắt có 1 lúc, tại cộc đầu vào lan can mà lập tức
bừng tỉnh cả người. Lúc Cố Kiếm bước ra, tôi hỏi hắn: “Sao rồi?” Hắn lạnh
nhạt đáp: “Chết làm sao được.” Tôi chạy vào xem A Độ đang nằm trên
giường, sắc mặt hình như cũng tốt hơn nhiều, bất giác buông tiếng thở phào
nhẹ nhõm.

Tôi cảm ơn Cố Kiếm hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không đáp lời, chỉ

rút từ trong ngực ra 1 bình thuốc đưa tôi: “Nàng nói Lí Thừa Ngân bị
thương rất nặng đúng không, thuốc này trị thương ngoài rất hiệu nghiệm,
đem cho hắn dùng xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.