ĐÔNG CUNG - Trang 131

đậm khí chất ôn hòa pha trộn của nước non Trung Nguyên, mang nét đặc
trưng riêng của Thượng Kinh.

Đột nhiên tôi nhớ ra 1 chuyện, tôi nói với Vĩnh Nương: “Sai người thả

Triệu lương đệ ra, bảo nàng ta đến thăm Thái tử điện hạ.”

Tuy Triệu Sắt Sắt đã bị phế thành thứ dân rồi, nhưng tôi vẫn quen thói gọi

Triệu lương đệ, Vĩnh Nương chau mày, bối rối thưa: “Bây giờ Đông Cung
xảy ra chuyện lớn như thế, vụ họ Triệu kia lại liên đới đến cả Hoàng
hậu….nô tì thấy, nếu mà không có chỉ thị của bệ hạ, Thái tử phi không
nên….”

Chẳng mấy khi tôi nổi giận, bảo bà ấy: “Bây giờ Lí Thừa Ngân đã thành

ra thế này rồi, hàng ngày hắn yêu quý nhất Triệu lượng đệ, sao không để
Triệu lương đệ đến thăm hắn chứ? Vả lại Triệu lương đệ là bị vu oan cơ
mà? Đã làvu oan, tại sao không để nàng ta đến thăm Lí Thừa Ngân được
chứ?”

Vĩnh Nương đã quen nghe tôi lôi cả tên cả họ Lí Thừa Ngân này Lí Thừa

Ngân nọ ra gọi, thế nhưng vẫn chưa quen được cái kiểu tôi ra oai tỏ vẻ Thái
tử phi, thế là bà ấy chần chừ mất một lúc. Tôi đanh mặt tỏ vẻ kiên quyết, bà
ấy bèn lập tức gọi người đi làm.

Đã nhiều ngày rồi không gặp, Triệu lương đệ giờ đây gầy gò. Trước đây

vốn dĩ nàng ta có nét đẹp đẫy đà, bây giờ đã hao mòn đi bao nhiêu, lại mang
thân phận thứ dân, nên chỉ ăn mặc đơn giản, càng lộ vẻ liễu yếu đào tơ.
Nàng ta quỳ xuống bái chào với tôi xong, tôi nói: “Điện hạ lâm trọng bệnh,
gọi muội đến để vấn an người.”

Triệu lương đệ kinh hoàng ngước đầu nhìn tôi, trong mắt đã đong đầy

nước. Nàng ta vừa bật khóc, cổ họng tôi đã nghèn nghẹn khó chịu, bảo:
“Muội vào thăm đi, nhưng mà cũng đừng có khóc.”

Triệu lương đệ quệt ngang dòng nước mắt, thấp giọng thưa: “Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.