ĐÔNG CUNG - Trang 163

Mà bát cháo ấy chẳng hiểu đã cho những gì, mùi vị lờ lợ, tôi nuốt trôi

mấy thìa, thực sự khó cầm lòng được, cứ cảm thấy trong bụng lạo xạo nôn
nao.

Vĩnh Nương trông sắc mặt tôi không được tươi tắn, liền vội vã tiến lên,

dâng chung trà. Bụng dạ cồn cào khó chịu chết mất, đến trà cũng không
dám uống, thì thào bảo Vĩnh Nương: “Ta buồn nôn…”

Thái hoàng thái hậu bước qua tuổi 70 rồi song tai vẫn thính lắm, nói nhỏ

thế mà cũng nghe được: “Hả? Buồn nôn à?”

Không đợi người phân phó, đám cung nữ đã xúm lấy, cần ống xúc miệng

có ống xúc miệng, cần nước có nước, cần khăn bông có khăn bông, người
vỗ vai, kẻ dâng lồng hương. Ở cung Thái hoàng thái hậu dùng loại sáp thơm
long diên hương, tôi cứ cảm thấy ngai ngái mùi hương ấy, nhất là khi lồng
hương dí sát ngay bên người, hơi khói xộc thẳng vào mũi, không kiềm lại
được, nhưng chẳng nôn được gì, chỉ có ít nước trong. Vĩnh Nương bưng
hoa lộ cho tôi xúc miệng, sau phen sốt vó ấy, Thái hoàng thái hậu nôn nóng
giục giã: “Mau truyền ngự y!”

“Dạ thôi….” Chắc tại đêm qua bị nhiễm lạnh, Lí Thừa Ngân bỏ đi xong

đến nửa đêm tôi vẫn trằn trọc ngồi lặng người, đến chăn cũng quên đắp,
mới sáng dậy đã cảm thấy bụng đau âm ỉ, bây giờ lại chuyển thành tức tức,
tôi thưa, “E là ăn nhầm…”

“Truyền Ngự y mau.” Thái hoàng thái hậu mặt mày rạng rỡ, “Chắc mẩm

8 phần là có tin vui, cháu không phải thẹn thùng nữa! Đâm hoa kết trái âu là
lẽ thường tình, có gì mà phải ngượng ngùng! Đúng rồi, cần truyền cả Khâm
Thiên Giám đến nữa, cháu nói xem đứa bé này nên đặt tên gì thì hay nhỉ…”

Tôi…tôi…suýt chút nữa thì tức ói máu….chẳng ngờ Thái hoàng thái hậu

lại nóng vội tưởng tôi có tin vui, nhưng vấn đề là, chúng tôi đã tý toáy này
nọ đâu mà đòi có em bé…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.